Tiết trời hôm nay có gió nhẹ, mặt trời bị mây che khuất, mới sáng sớm giọng nói của Tô Nhật đã vang vọng khắp căn phòng mang vẻ ảm đạm, thật sự tông nhà gỗ sẽ khiến nhiều người không quen cảm thấy tù túng nhưng nó lại khiến Nghịch chủ cảm thấy thoải mái, ông ấy là người thích sống trong môi trường tồn tại áp lực, điều đó góp phần k1ch thích thần kinh làm việc chăng?
"Dạo này trời lạnh, cha con hay đau lưng lắm! Con ở nhà phải biết đắp kín chăn lúc ngủ đó biết chưa?!".
"Dạ, con sẽ thuyết phục cha thử xem sao".
"Cha con không dễ nghe lời của mẹ chút nào, toàn bàn ra, để mẹ thuyết phục lại xem sao!".
"Dạ...".
Cuối tuần ảm đạm cô chẳng muốn ra ngoài, Hắc Quản rất có tài nấu nướng, nhìn chú ấy lạnh lùng, thờ ơ như vậy nhưng rất chu đáo chăm sóc cho cô.
Sáng nay nhìn thấy trời hanh khô, chè nhĩ tử bông cúc kỷ tử là chân ái nhất, vừa ngon, vừa bổ, vừa làm ấm người.
Cô vừa đến gần nhà bếp đã ngửi được mùi thơm từ hoa cúc, cả hơi ấm từ trong đó phảng phất ra.
"Chú đảm đang ghê, mới sáng sớm đã nấu chè rồi!".
"Chăm sóc tiểu thư là trách nhiệm của tôi!".
"Haha, tiểu thư gì chứ? Chú gọi lạ vậy?".
Hắc Quản thừa nhận ai được vào gia đình này làm việc là vô cùng có phước, ông bà chủ không tệ bạc, tiểu thư nhỏ không không hiểu chuyện, thân phận chăm sóc nói lớn hơn là quản gia của gia đình thì nhiêu đấy công việc không ăn thua vào đâu.
"Nếu so về tuổi tôi hơn tiểu thư ba năm, nói về thân phận thì khỏi phải bàn tới!".
"Chú cứ gọi thoải mái, tôi cũng chú là chú thoải mái đó thôi, đừng có suốt ngày tiểu thư này tiểu thư nọ, mệt đầu óc lắm!".
"Vậy cũng được".
Hắc Quản múc ra một chén chè đặt lên bàn đẩy đến trước mặt cô.
Mây trắng trôi giữa dòng sông, cá ngỏm đầu lội ngược dòng, dòng nước xanh mát, mây xốp cá thì không xương, hiện tượng nhân hóa chén chè thành hiện tượng thiên nhiên nổi lên trong đầu Nghịch Nhi, cảm thấy mấy câu tốn nước miếng của Hành Dục truyền cho cô mấy năm qua cũng không hẳn là biến mất.
Văn học sâu rộng chứng tỏ lòng người rộng sâu, người nghĩ nhiều tâm tư sẽ sâu rộng, kẻ nông cạn nhìn vạn sự đều như vũng nước mưa.
Cha mẹ không định sinh thêm một người con trai để gánh vác tránh nhiệm mà định để cho Nghịch