“Hợp đồng? Không cần thiết đâu! Dù sao tôi cũng là chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục, chẳng lẽ tôi trong mắt cô không giữ chữ tín đến thế sao?” Lục Khải Dã tỏ vẻ tổn thương.
Mạc Hân Hy hít sâu một hơi: “Chủ tịch Lục, anh là người kinh doanh, chúng ta vẫn nên ký hợp đồng để đảm bảo thì hơn, anh thấy đúng không? Chẳng lẽ anh không sợ một ngày nào đó tôi lỡ yêu anh, không chịu ly hôn với anh thì lúc đó phải làm sao?”
Đôi mắt của Lục Khải Dã sáng lên, anh nghiêng người nhìn thẳng vào mắt cô: “Tổng giám sát Lam yêu tôi rồi à?”
Mạc Hân Hy cạn lời nghiêng nghiêng đầu, đứng dậy nói: “Chủ tịch Lục, tôi có việc nên xin phép đi trước, anh cứ ăn từ từ nhé! Lát nữa tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng, phiền anh ký tên vào!”
Hôm nay chắc chắn Lục Khải Dã đã uống nhầm thuốc nên không giống trước đây lắm.
Hồi trước Lục hot boy của trường chưa từng nói chuyện với ai quá ba câu, nhưng mà hôm nay cô thấy anh ta nói một câu lại thêm một câu, nói không dứt, nói ngắn gọn là dông dài.
Hơn nữa, hồi trước gương mặt của Lục hot boy luôn lạnh lùng, dáng vẻ người sống chớ đến gần, nhưng tại sao hôm nay biểu cảm trên mặt anh lại phong phú như thế, khi tình cảm nồng nàn, khi uất ức, tổn thương, khi lại vui mừng.
Làm cô sợ hãi hơn là Lục hot boy vậy mà mỉm cười gọi một tiếng “bà xã” với cô. Lục hot boy trêu chọc như thế thật sự làm người ta không thể kháng cự.
Cô vẫn nên trốn xa chút cho yên lòng.
Thế nhưng Lục Khải Dã hoàn toàn không cho cô cơ hội này, anh kéo tay cô từ phía sau: “Vợ, lát nữa chúng ta không đi mua nhãn à?”
Mạc Hân Hy bất lực nhìn anh, lại nữa rồi!
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó lễ phép quay đầu, mỉm cười với anh: “Chủ tịch Lục, phiền anh tuân thủ lời hứa, hãy gọi tôi là tổng giám sát Lam. Dù sao chỉ là hôn nhân giả mà thôi, anh tự chọn nhẫn là được rồi, tôi không có yêu cầu gì.
Nói xong, cô quyết đoán hất mạnh tay Lục Khải Dã ra, đi khỏi tiệm cháo mà không hề quay đầu lại.
Sáng nay nhất định là