Vương Niệm Đơn thấy mọi người đều không chào đón cô bé, còn ghét bỏ cô bé liền khóc càng lớn.
Anh cả Lục Minh Húc vừa thấy vậy liền vội vàng tiến lên phía trước dỗ dành: “Niệm Đơn, em đừng khóc, em trai, em gái của anh không hiểu chu: em vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy, em không cần so đo với mấy đứa làm gì.
Đi thôi, anh dẫn em đi chơi trò chơi nhé?”
Nói xong, cậu bé liền định tiến lên dẫn Vương Niệm Đơn lên tầng hai để hóa giải chuyện tranh cãi lần này.
Nhưng cậu bé còn chưa bước đến trước mặt Vương Niệm Đơn, nhóc mập Lục Vũ Bạch đã dẫn theo ba đứa em gái đến chắn trước mặt cậu bé.
“Anh cả, anh nói ai không hiểu chuyện ấy hả?”
Bốn đứa nhóc đều vểnh môi lên, trừng mặt nhìn anh cả Lục Minh Húc đầy tức giận.
Lục Minh Húc bỗng cảm thấy đau đầu, cậu bé quay đầu liếc nhìn Mạc Vũ Lý cùng Lục Vũ Tuấn.
“Hai em dẫn Niệm Đơn lên tầng trước đi, để anh nói chuyện với mấy đứa không hiểu chuyện này!”
Vừa nghe anh cả nói vậy, Mạc Vũ Lý liền bước đến trước mặt Vương Niệm Đơn, rồi chìa tay ra như một quý ông nhỏ: “Em gái Niệm Đơn, trông em đáng yêu lắm! Lông mi linh động tựa tinh linh, đôi mắt lấp lánh như kim cương, khuôn mặt nhỏ như quả táo đỏ nhất, đẹp nhất trong vườn quả, còn có mái tóc đen óng như mực nước “
Niệm Đơn, từng có người tìm em quay quảng cáo cho dầu gội đâu chưa? Mái tóc này của em thực sự đẹp lắm, vừa mềm mại lại vừa óng ả, em dùng loại dầu gội đầu nào vậy!”
Khi nói chuyện, Nhị Bảo đưa tay vén một lọn tóc của Vương Niệm Đơn lên, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Cậu bất thình lình khen ngợi, khiến khuôn mặt nhỏ của Vương Niệm Đơn có chút xấu hổ.
Cô bé bối rối chỉnh lại tóc, cũng nín khóc luôn.
Nhị Bảo không ngừng cố gắng: “Em gái Niệm Đơn, lớn lên xinh