Thấy bác của Hàn Tương Trúc định nói tiếp, Lưu Lệ sợ cô bé tức, vội vàng ngắt lời: “Anh, anh đừng nói nữa.
Em đã đồng ý với Tương Trúc là sẽ ủng hộ việc con bé đi học đại học, không ép nó.
Hơn nữa, đứa nhỏ này mới 17 tuổi mà thôi, vẫn còn nhỏ! Nó với cái cậu tên Tống Hàn cũng không thân quen gì, không có tình cảm, chuyện này cứ tính như vậy đất”
Hàn Tương Trúc nắm chặt đôi đũa, cúi đầu im lặng.
Sau khi cô bé phát hiện ra mình thích Lục Vũ Tuấn, đối với chuyện cậu nhắc đến cô bé cũng có chút dao động.
Cô bé muốn cùng mẹ rời khỏi nhà họ Lục, cô bé sợ mình sẽ lại rung động nếu như anh Vũ Tuấn quan tâm, bảo vệ cô bé, như vậy sẽ ngày càng lún sâu hơn.
Giữa cô bé và Lục Vũ Tuấn, một người là ánh mặt trời chói sáng, một người là hạt bụi ngoài cánh đồng.
Cho dù có thay đổi gì đi nữa thì giữa hai người cũng không thể tiến tới.
Chỉ có rời xa nhà họ Lục, tránh xa người nhà họ Lục, cô bé mới có thể kiềm chế bản thân mình, không để bản thân trở thành trò cười.
Nhưng mà, nếu như đồng ý yêu cầu của nhà Tống Hàn, vậy thì chẳng phải cô bé đang lợi dụng bọn họ, lừa gạt bọn họ, như thế là không có đạo đức.
Suy nghĩ của Hàn Tương Trúc lúc này rất mâu thuẫn.
Bác của cô quay ra nhìn cô, sau đó lại quay sang nói với em gái mình Lưu Lệ: “Tình cảm giữa người trẻ chỉ cần qua một thời gian là tự nảy sinh.
Anh thấy có thể cân nhắc đến chuyện này.
Lưu Lệ anh là anh trai của em, là bác của Tương Trúc, sẽ không gây hại cho mọi người đâu.
Người nhà Tống Hàn tính cách rất tốt, không có vấn đề gì.
Nếu như mọi người đồng ý cuộc hôn nhân này, anh đảm bảo tương lai của Tương Trúc nhất định sẽ hạnh phúc”
Phan Xuyến An cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Lưu Lệ chuyện này em không cần phản đối hoàn toàn.
Một lúc nữa bố mẹ của Tống Hạp sẽ đến đây, chúng ta sẽ nói chuyện kĩ hơn với nhà bọn họ! Bọn họ thấy Tương Trúc nhà mình học giỏi, thấy con bé đúng