Lục Vũ Tuấn giơ tay, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều, nói: “Em ăn từ từ thôi, vẫn còn sớm, hôm nay chúng ta có rất nhiều thời gian!”
Lúc này Hàn Tương Trúc mới ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng ngời, trong veo tràn đầy ý cười: “Chúng ta sẽ hẹn hò cả ngày hôm nay sao? Vậy thì trưa nay em muốn ăn bún!”
Yêu cầu của cô ấy khiến Lục Vũ Tuấn bật cười thành tiếng: “Tương Trúc, yêu cầu này của em cũng đơn giản quá rồi đấy.
Tới lúc đó, anh Vũ Tuấn mời em ăn một bữa thật thịnh soạn, được không?”
Hàn Tương Trúc khẽ căn thìa: “Được, chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn!”
Hai con người đang mơ mộng về một buổi hẹn hò mỹ mãn không hề ý thức được, cái bóng đèn một nghìn oát kia lúc này đã trang bị đầy đủ, nào là mũ lưỡi trai, khẩu trang chạy ra khỏi khu phố, ngồi xổm canh trước cửa nhà hàng.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Vũ Tuấn và Hàn Tương Trúc nắm tay nhau, vui vẻ ra khỏi nhà hàng, đi tới trạm tàu điện ngầm cách đó không xa.
Lục Vũ Lý kéo lại khẩu trang, lặng lẽ đi theo.
.
Ủng hộ chính chủ vào ngay -- TгùмTruyệИ.
VN --
Dọc đường đi, cậu nhìn thấy hai người đi phía trước cứ quấn quấn quýt quýt lấy nhau.
Cậu em trai trước giờ vẫn rất chín chắn, ngoan ngoãn của cậu chốc chốc lại xoa đầu Tương Trúc, chốc chốc lại nắn nắn mặt đối phương, chốc chốc lại ghé vào bên tai Tương Trúc thì thầm gì đó.
Vẻ mặt phong phú, dịu dàng, cưng chiều của cậu làm cho người khác thật nghẹn họng, bất ngờ.
Lục Vũ Lý không nhịn được, cả người đều nổi da gà da vịt, người đang yêu đúng là làm người khác không chịu nổi.
Cậu lặng lẽ đi theo hai người họ lên tàu điện ngầm, bản thân vẫn luôn duy trì khoảng cách một trăm mét với họ.
Lục Vũ Tuấn hoàn toàn không biết cậu anh trai của cậu lại nhàm chán tới mức theo dõi mình.
Đứng giữa đám người trong tàu điện ngầm, cậu vẫn luôn che chở, bảo vệ Hàn Tương Trúc trong lòng mình.
Hàn Tương Trúc áp sát vào ngực cậu, ngửi được hương đu đủ nhạt nhàn trên