Cậu không nói còn đỡ, vừa nói xong thì Lục Vũ Lý lại nhớ ngay tới cuộc điện thoại của bá vương Tô Thu Nga.
Cậu thở phì phì giơ tay chỉ vào Lục Vũ Tuấn: “Tam Bảo, em cũng ích kỷ quá đấy.
Em với Tương Trúc hẹn hò ngọt ngào với nhau, anh hai của em cũng không chọc tới em phải không? Tại sao em lại cho Tô Thu Nga số điện thoại của anh?”
“Anh hai, em làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh, cô ấy Tô Thu Nga này là người hoạt bát, đáng yêu, em cảm thấy tính cách của cô ấy ấy rất phù hợp với anh.
Vì thế em mới tốt bụng muốn làm ông tơ, giúp anh tạm biệt sự cô đơn!”
Lục Vũ Tuấn nói chuyện rất nghiêm túc.
“Anh cô đơn? Anh khinh! Dù ở Tuyên Ưng hay Nham Hoa thì cũng không ai có thể địch lại sức hút của anh hai em.
Nếu anh muốn yêu đương, chỉ cần ngoắc một ngón tay là không biết đã có bao nhiêu nữ sinh tình nguyện đào ngã mận thay!
Còn cần em phải lo chuyện bao đồng, làm ông tơ sao?”
Lục Vũ Lý giận dữ dậm chân.
“Nếu đã như vậy thì anh hai, anh đi chơi một mình đi, em với Tương Trúc muốn đi chơi vòng đu quay khổng lồ”
Lục Vũ Tuấn trực tiếp ôm Hàn Tương Trúc xoay người định đi.
Lục Vũ Lý nhảy qua ngăn họ lại: “Tam Bảo, em định cứ thế mà đi à?”
Lục Vũ Tuấn khẽ nhíu mày: “Anh hai, anh muốn thế nào? Có cần em gọi Tô Thu Nga qua đây chơi với anh không?”
“Lục Vũ Tuấn, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Đôi mắt hoa đào của Lục Vũ Lý trợn trừng, chỉ vào em trai mình.
Lục Vũ Tuấn buông Hàn Tương Trúc ra, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, em tới bên kia trước chờ anh!”
Hàn Tương Trúc ngoan ngoãn gật đầu, đi lên trước vài bước.
Lục Vũ Tuấn liếc nhìn Lục Vũ Lý nói: “Anh hai à, có phải