Mạc Hân Hy vừa quay lại xe. Con trai cô là Mạc Minh Húc lập tức mở miệng: “Mẹ ơi, bây giờ chúng ta sẽ đến Cô nhi viện Hà Thành chứ?”
Mạc Hân Hy liếc nhìn con trai: “Lúc nãy con lại đột nhập vào hệ thống giám sát của khách sạn đúng không?”
Mạc Minh Húc cãi lại ngay: “Bởi vì con lo cho mẹ thôi mà.”
Mạc Vũ Tuệ ngồi bên cạnh vội vàng bênh vực anh trai: “Anh ấy nói là mẹ cực kỳ dũng cảm luôn ấy. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được các anh chị khác phải không ạ?”
Một tia đau buồn xẹt qua khuôn mặt Mạc Hân Hy, nhưng cô nhanh chóng ngẩng mặt lên, cười nói: “Đúng vậy, mẹ nhất định sẽ tìm được bọn nhỏ sớm thôi.”
Hai giờ sau, xe của cô dừng lại trước Cô nhi viện Hà Thành
Cô ngồi trên xe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt của cô nhi viện, không có đủ dũng khí xuống xe để gõ cửa. Năm đó, cô sinh ra chín đứa trẻ, sáu trai, ba gái ở nhà của Diệp Lan Ninh. Cô mang thai chín sinh mạng cùng một lúc đã là chuyện ngàn năm có một trên thế giới, đã vậy cô còn sinh non ở tháng thứ bảy, sau khi bọn trẻ chào đời thì kết quả kiểm tra bệnh tật cũng không khả quan. Vậy mà trong điều kiện khó khăn đó, bọn chúng đều sống sót như một kỳ tích
Mặc dù Minh Húc là anh cả, nhưng lúc ấy cậu bé lại là người yếu ớt nhất
Ba bé gái là chị em sinh ba cùng trứng, Vũ Tuệ là đứa nhỏ nhất, khi con bé mới sinh thì cân nặng không tới một kilogam, thể trạng vô cùng yếu ớt
Lúc ấy, tình trạng của hai bé gái còn lại là Tiểu Thất và Tiểu Bát có tốt hơn Vũ Tuệ một chút xíu, nhưng so với những đứa trẻ sinh đủ tháng bình thường thì vẫn kém xa
Tiểu Bát vẫn còn sống ư? Khi đó, Diệp Lan Ninh nói rằng Tiểu Bát đang trong tình trạng vô cùng tồi tệ, ngay cả dì Mai cũng không chịu nhận con bé
Minh Húc và Vũ Tuệ phải cấp cứu trong bệnh viện một tháng, trước năm ba tuổi thì cứ ba ngày là cậu bé bị bệnh hết hai ngày, nếu không có sự chăm sóc ân cần, kiên trì không bỏ của người làm mẹ như cô và trình độ y thuật cao của Lý Duy Phúc thì cậu bé gần như không thể sống sót
Nhưng Tiểu Bát phải ở lại trại mồ côi, xung quanh không có một ai thân thích này, cô không biết mình có thể đưa con bé về được hay không
Cô nhắm mắt, đau khổ dựa lưng vào ghế
Vũ Tuệ bò tới, vỗ nhẹ vào mặt cô: “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy? Mẹ không tìm chị Tiểu Bát nữa à?”
Mạc Minh Húc kéo em gái qua một bên, nói: “Đừng nói nữa, chỉ là mẹ hơi căng thẳng thôi!”
“Căng thẳng ư? Tại sao vậy?” Vũ Tuệ lộ ra vẻ mặt ngây ngô
Mạc Minh Húc chỉ lắc đầu không nói gì, sau đó cậu kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì chúng ta không thể chắc chắn rằng em gái Mộc Lam có còn sống hay không, nếu còn sống thì em ấy có còn ở trong cô nhi viện hay không, cũng không biết những năm nay sống như thế nào? Vậy nên mẹ không dám bước vào, mẹ sợ thất vọng!”
Nói xong, bạn nhỏ Mạc Minh Húc vỗ vai mẹ: “Mẹ, cho dù có chuyện gì xảy ra, con và Vũ Tuệ cũng sẽ ở bên mẹ, giúp mẹ vượt qua.”
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, Mạc Hân Hy hít một hơi thật sâu, đẩy cửa xuống xe: “Minh Húc nói đúng. Dù kết quả như thế nào, mẹ cũng sẽ cố gắng đối mặt.”
Bọn họ tìm gặp Viện trưởng, nói rõ mục đích đến đây
Khi Viện trưởng nhìn thấy Vũ Tuệ thì ông chợt sững lại: “Đúng là có một cô bé trong Cô nhi viện có tuổi tác và ngoại hình rất giống con gái cô.”
“Thật ư, con bé đang ở đâu?” Vẻ mặt Mạc Hân Hy ánh lên sự vui mừng
Sắc mặt Viện trưởng đầy tiếc nuối: “Ba năm trước, có một đôi trai gái đã nhận nuôi Mộc Lam.”
“Mộc Lam?”
“Vâng, đứa bé đó tên là Mộc Lam.”
“Viện trưởng có thể cho chúng tôi biết người nhận nuôi Mộc Lam là ai không?” Hóa ra con gái quý giá của cô tên là Mộc Lam
Vị Viện trưởng hơi khó xử: “Chuyện này liên quan sự riêng tư cá nhân. Phía trên đã có quy định rồi, xin lỗi, tôi không thể nói gì thêm”
Dù van xin thế nào, vị Viện trưởng vẫn từ chối nói ra tên của người nhận nuôi Mộc Lam
Đêm đã khuya rồi, cô đành phải dẫn Minh Húc và Vũ Tuệ đi tìm một chỗ trọ
Ngay khi vừa ổn định chỗ ở, Mạc Minh Húc lấy điện thoại ra, thành thạo bấm một dãy số: “Chú Lý, chú giúp cháu kiểm tra Cô nhi viện Hà Thành một chút, xem ai là người nhận nuôi một bé gái tên Mộc Lam ba năm trước. Cháu vừa xâm nhập vào hệ thống mạng của bọn họ nhưng chẳng tìm được manh mối gì hết.”
Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn con trai rồi giật lấy điện thoại trong tay thằng bé: “Này, anh Lý, em là Hân Hy. Lúc nãy Minh Húc không tìm thấy gì trên trang web của Cô nhi viện Hà Thành cả. Mong anh giúp em điều tra chỗ này càng sớm càng tốt. ”
“Được rồi, đừng có lo quá, sáng mai anh sẽ trả lời em.”
Lý