Lúc này Mạc Hân Hy mới nhận ra vừa rồi mình có chút thất thố, vội vàng xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không cố ý”
Người đàn ông không cho là như v: chậm rãi dịch lên phía trước một bước: “Cô không cần tự trách, khi tôi soi gương, cũng cảm thấy sợ hãi nữa mà!”
Bước tiếp nên nói gì, đơn giản cúi đầu cầm cây chổi nhanh chóng đi tới trước cửa sổ sát đất.
Bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, người đàn ông này không liên quan tới kế hoạch lần này.
Trên đất trước cửa sổ sát đất thật sự có một bãi cà phê, Mạc Hân Hy dùng khăn giấy lau chùi xong, rồi dùng giẻ lau cẩn thận lau một chút.
Ở phía sau cô, lại đột nhiên truyền đến tiếng dương cầm êm tai dễ nghe.
Cô có chút kinh ngạc quay đầu lại, thì nhìn thấy người đàn ông vừa rồi ngồi ở trước tấm bình phong, gương mặt say mê đang đánh đàn dương cầm, bản nhạc được chơi ở giữa ngón tay thon dài vừa hay là { Bản Giao Hưởng Định Mệnh) của Beethoven.
Nốt nhạc chập chập trùng trùng theo đầu ngón tay anh ta vang lên ở trong căn phòng, cả người anh ta đều đắm chìm ở trong ánh đèn, cùng với cô gái xinh đẹp ở trong tấm bình phong phía xa xa.
Hình ảnh như vậy khiến Mạc Hân Hy cảm thấy có chút không chân thật.
Người đàn ông này chắc chắn đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Cô gái trong tấm bình phong kia có lẽ chính là người anh ta yêu.
Nhớ đến mình còn có chuyện phải xử lý, Mạc Hân Hy không đành lòng làm phiền người đàn ông này, chuẩn bị lặng lẽ đi ra ngoài.
Tuy nhiên, cô vừa mới đi qua phía sau người đàn ông, tiếng dương cầm lại đột nhiên dừng lại, âm thanh trong trẻo của người đàn ông kia vang lên: “Cô biết đây là khúc gì không?”
Mạc Hân Hy không chút suy nghĩ, buột miệng