“Bà nội, bà cãi nhau với ông nội làm gì chứ, ông ấy là người như thế nào bà còn không biết sao? Ông bà đã cùng nhau đi qua cả một đời rồi.
không cần thiết phải như vậy”
Mạc Minh Húc giữ lấy tay của mẹ Lục.
Nghe được những lời này của Lạc Minh Húc, mẹ Lục không thèm để ý đến bố Lục nữa, trực tiếp nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Mẹ nói cho con nghe này, mẹ chính là người có kinh nghiệm, cô ấy buồn nôn nôn mửa hết ra, lại còn có xu hướng thèm ngủ thật sự giống triệu chứng của người có thai.”
Mạc Hân Hy gật đầu: “Mẹ, con biết rồi, chồng chưa cưới của Thanh Y là Long Uy, nếu như thật sự có thai rồi thì bọn họ sẽ lập tức kết hôn thôi Cô nói như vậy coi như là một lời giải thích cho bố Lục, dù sao thì tư tưởng của bố chồng vẫn có chút truyền thống.
Mẹ Lục đắc ý nhìn về phía bố Lục: “Thế nào hả? Tôi nói không sai chứ!”
Bố Lục cúi đầu, thân thiết gắp cho Tử Tín cùng với ba đứa cháu gái mấy món ăn, không để ý đến bà.
Sau khi ăn cơm xong, bố Lục cùng mẹ Lục nhất định muốn đem theo Tử Tín về nhà gặp bà cụ Lục, cũng năm lần bảy lượt đảm bảo rằng ngày mai sẽ đưa cậu bé đi học.
Mạc Hân Hy nhận thức được tâm tình làm trưởng bối của bọn họ, chỉ đành phải đồng ý.
Mộc Lam lại không vui, bïu cái miệng nhỏ nhản lên: “Ông nội, bà nội, ông bà đưa anh Tử Tín đi cũng không đưa chúng cháu đi cùng, ông bà không thích Mộc Lam nữa ạ?”
Mộc Lam là đứa trẻ đầu tiên tìm về được của nhà họ Lục, vẫn luôn là bảo bối nhỏ trong lòng người nhà họ Lục, hôm nay nhìn thấy ông nội và bà nội cứ luôn vây quanh Tử Tín hỏi han mọi mặt, còn muốn đưa cậu bé về nhà, trong lòng cô bé có chút không vui vẻ.
Bố Lục vội vàng chạy đến ôm lấy cô bé, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhän của cô bé: “Ông nội sao có thể không thích Mộc Lam được chứ, mấy đứa các cháu đều là bảo bối của ông nội, bà nội, còn có bà cố nội nữa.
Chỉ là anh Tử Tín vừa mới trở về được với gia đình ội vẫn còn chưa gặp anh Tử chúng ta, bà cố Tín mị “Mộc Lam ngoan, đợi đến chủ nhật rồi ông nội và bà nội sẽ đích thân qua đón các con về nhà có được không nào?”
Mẹ Lục nhìn thấy Nhiên Nhiên và Tư Nhã cũng bĩu lên cái miệng nhỏ nhản, ngồi xổm xuống ôm lấy hai đứa trẻ vào trong lòng: “Các công chúa xinh đẹp của bà nội, sau khi mấy đứa rời khỏi nhà bà nội đều nhớ mấy đứa đến mất ngủ.
Hay là hôm nay các cháu đều trở về cùng bà nội đi!”
Mẹ Lục vừa dứt lời, Mạc Minh Húc trực tiếp từ chối ý kiến của bà: “Bà nội, bà không thể cứ chiều chuộng các em ấy như vậy được, ba em ấy buổi sáng thức dậy rất chậm chạp, nếu như trở về nhà cũ, buổi sáng chắc chản sẽ đi học muộn”
Mạc Hân Hy cũng