“Dương Ngọc Cương vẫn còn sống sao?”
Một người nào đó hỏi người đồng nghiệp bên cạnh anh ta.
“Tôi không biết! Hôm qua tôi đích thân đến hiện trường cảnh sát và cứu hỏa đã trục vớt cả ngày mà không tìm thấy, không lẽ nào anh ta thật sự vẫn còn sống sao?”
“Nhưng mà, bùn ở đoạn sông Bạch Mã đó rất sâu, anh ta làm thế nào mà rơi xuống từ cây cầu cao cả chục mét, rồi lại bước ra từ trong xe được chứ?” Người phóng viên kinh ngạc nói.
“Không lẽ là tập đoàn nhà họ Lục và tập đoàn Long Uy cố tình tính kế để gây nhầm lẫn cho đối thủ đó chứ?” Có người phát huy trí tưởng tượng nghĩ ra vấn đề để hỏi.
“Đối thủ? Nói như vậy là anh cũng tin rằng bọn họ bị người khác hãm hại sao?”
“Cậu không tin sao? Cậu động não nghĩ kỹ xem, tập đoàn nhà họ Lục trong Hà Thành này có địa vị như thế nào, Lục Khải Vũ có thể phạm tội buôn bán vũ khí ngay trong hàng hóa của anh ta không hả? Trừ phi anh ta bị điên.
Muốn hủy hoại nhà họ Lục”
“Vậy có lẽ là do người trong tập đoàn Long Uy là thì sao, Long Uy đã tham gia vào thế giới ngầm! Có khi là vũ khí mà họ cần thì chúng ta cũng không thể biết được”
Âm thanh thảo luận của phóng viên, nghỉ ngờ và tranh li không dứt bên tai.
Ở góc cuối cùng của tầng hai, Long Minh Huệ đeo một chiếc mặt nạ hình con mèo nhìn chäm chẩm vào Lục Khải Vũ ở phía sau Lâu Văn Vũ.
“Cậu chắc chăn là hôm nay Long Anh Vũ đã rút đơn kiện, Long Uy đã được thả ra đúng không?” Cô ta lạnh lùng hỏi người vệ sĩ Lưu Cảm Đông ở phía sau.
“Đúng vậy, cậu Long Uy đã được thả ra rồi.
Đang trên đường tới đây?”
Long Minh Huệ hừ lạnh một tiếng.
Cô ta luôn đề phòng người nhà họ Long, nhưng lại xem nhẹ vợ chồng Lục Khải Vũ Không ngờ rãng bọn họ đã điều tra ra được tung tích của Long Anh Nguyên, còn cứu ông ta ra khỏi viện dưỡng lão, bây