Nếu không phải anh ta giấu danh tính, gọi cảnh sát tới, rồi cậu hai nhận được tin tức liền phái mấy người kia đi trước, ngày đó chỉ sợ cô chủ đã bị tra tấn tới chết rồi.
Trong bệnh viện, vào khoảnh khắc bác sĩ nói với cô chủ rằng đứa trẻ đã không còn nữa, ánh mắt đầy trống rồng và tuyệt vọng của cô khi đó đã khắc sâu vào tận trái tim Lưu Cảm Đông.
Đấy chính là nữ thần cao quý, xinh đẹp mà anh ta vẫn luôn hết lòng bảo vệ, không cho ai coi thường.
Thế mà lại bị những kẻ đó tra tấn tới người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cho nên, trong lòng Lưu Cảm Đông, dù Long Minh Huệ có làm gì đi chăng nữa cũng đều đúng hết.
Long Uy hoàn toàn không biết tâm tư của Lưu Cảm Đông, nghe thấy anh ta nói vậy, khóe miệng liền khẽ động.
“Nhà họ Long thiếu nợ chị ta, thì để chị ta đi tìm Nhà họ Long tính sổ, Long Thiên có liên quan gì?” Giọng anh ta có chút bất mãn.
Lưu Cảm Đông nghe thấy những lời này liền biết hai bên không thể hiếu được nhau, anh ta không nói gì nữa, trực tiếp đi thắng về biệt thự.
Trong phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu Tùng Lâm, cảnh sát đã không còn kiên nhãn, dù Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy có giải thích thế nào, họ cũng vẫn cho rằng hai người là kẻ trộm tới đánh cắp thông tin và muốn đưa hai người về đồn cảnh sát.
“Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì chỉ bởi sự tắc trách của các người, tôi nhất định sẽ khiến tất cả nhân viên trong đồn cảnh sát phải trả giá” Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn những cảnh sát này.
Trực giác mách bảo cô rằng Long Thiên đang ở đây, nhưng cụ thể là ở chỗ nào thì cô không biết.
Nếu hôm nay họ cứ để cảnh sát đưa mình đi như vậy, Long Thiên rất có thế sẽ gặp nguy hiểm.
Cảnh sát đang làm nhiệm vụ nghe vậy bất giác nhíu mày: “Tên trộm vặt nhà cô, nửa đêm trèo tường vào ăn cắp, bị bắt còn lớn tiếng la làng.
Cô bảo con trai mình bị người ta bắt cóc, thế bằng chứng đâu?”
“Những cái cúc này không phải là băng chứng sao?” Long Bách thở phì phì tức giận hỏi.
Viên cảnh sát lại cười phá lên: “Vừa nãy chúng tôi đã nói rất nhiều lần rồi.
Những cái cúc cài này quá phổ biến, không đủ để làm bằng chứng”