Mạc Hân Hy nhìn ra được sự né tránh trong ánh mắt Lý Mẫn, khóe miệng liền cong lên, cúi đầu dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe được, ghé vào tai cô ta nói: “Lý Mẫn đúng không? Tôi là bà chủ của công ty bảo vệ Chân Thành, cam đoan chỉ trong ba ngày sẽ điều tra ra hết tất cả tin tức về cô lẫn người nhà của cô.
Nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt cả nhà cô phải chôn cùng với nó.”
“Tôi nói được làm được, nếu không tin, cô có thể thử xem?”
Giọng nói của Mạc Hân Hy thoát ra từ kế răng truyền tới tai Lý Mẫn, khiến cô ta không khỏi rùng mình.
“Cô, cô..cô..” Lý Mẫn mở to mắt, không thể tin nổi “Không tin, vậy thì thử xem đi!” Mạc Hân Hy lạnh lùng lặp lại, trong giọng nói bình tĩnh tràn đầy sự đe dọa trí mạng.
Môi Lý Mẫn khẽ run rẩy, cô ta do dự một hồi, cuối cùng cũng bị đánh bại.
“Chìa khóa ở trong ngăn kéo đó” Cô ta chỉ vào bàn thí nghiệm.
Long Bách chạy tới, dễ dàng mở được cái ngăn kéo mà Lý Mẫn nói, lục lọi một hồi, phát hiện sâu bên trong có một chùm chìa khóa.
Cậu cầm chùm chìa khóa, chạy đến cánh cửa sắt, nhanh chóng mở cửa.
“Anh” Long Bách là người đầu tiên lao vào.
Lục Khải Vũ buông người cảnh sát kia ra.
Mạc Hân Hy đẩy Lý Mẫn Hai người theo Long Bách lao vào.
Bên trong là một căn phòng rộng khoảng chục mét vuông.
Dọc theo bức tường bên trái phòng có một dãy bàn thí nghiệm, Long Thiên bị trói trên một chiếc ghế đặt trước mấy chiếc bàn.
Khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng, ánh mắt luôn lạnh lùng kiêu ngạo giờ đây ngập tràn nước mắt và sợ hãi.
Dù có bình tĩnh và khôn ngoan đến mấy, ngày thường kiên cường và mạnh mẽ nhường nào, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy bảy tuổi.
Long Bách vừa khóc vừa chạy tới: “Anh, anh ơi”
Rồi cậu bé ra sức cố gắng cởi dây trói trên người Long Thiên “Long Thiên, Long Thiên!” Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ gần như cùng một lúc chạy đến bên cạnh Long Thiên.
Hai ba động tác đã cởi bỏ được dây thừng.
“Long Thiên, đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây!”
Mạc Hân Hy ôm con trai vào ngực, lòng đau như dao cắt, nước mắt chảy dài.
Toàn thân Long Thiên lạnh như băng,