Sau khi bác sĩ đi vào, khoảng chừng hai mươi phút sau, Mạc Hân Hy đã được đẩy ra.
Dù đã được truyền máu nhưng sắc mặt của cô vẫn vô cùng tái nhợt.
Bởi vì ảnh hưởng của thuốc mê nên Mạc Hân Hy đã ngủ say.
Lục Khải Vũ đưa hai con trai đi theo các nhân viên y tế đến trước cửa phòng hồi sức.
cấp cứu, bị người cản lại mới dừng bước Lúc này Lục Khải Vũ mới chú ý đến gò má có chút sưng đỏ của Long Thiên: “Long Thiên, đi thôi, mẹ đã không còn chuyện gì, bố đưa con đi gặp bác sĩ bôi thuốc, rồi đế tài xế Mãnh đưa hai đứa về nhà trước”
Anh không phát hiện ra bất thường trong cơ thể Long Thiên, chất độc mãn tính vừa được tiêm vào, tác dụng phụ vẫn chưa thấy rõ.
Long Thiên liếc anh một cái, mím môi gật đầu: “Bố, bố sẽ ở đây với mẹ sao?”
“Ừ, bố sẽ ở đây đợi mẹ tỉnh lại”
“Vậy nếu mẹ tỉnh lại, bố nhất định phải thông báo trước với bọn con.”
Cậu đã biết người bắt cóc mình chính là Long Minh Huệ, chị ruột của Long Uy.
Viện nghiên cứu đó cũng do Long Minh Huệ mở.
Trở lại khu chung cư Ánh Sao, Tô Cẩm vẫn đang cố gắng chờ bọn họ.
Tiếng mở cửa đánh thức Tô Cẩm, cô ấy vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Thiên, bèn hét lên: “Cậu chủ, mặt của cậu bị sao vậy?”
Long Thiên bình tĩnh sờ gò má mình: “Tôi sơ ý bị ngã, chị Tô Cẩm cứ đi nghỉ trước đi!”
Tô Cẩm đang định quay người trở về phòng, Long Thiên lại ngăn cô lại: “Đúng rồi, chị Tô Cẩm, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ thành một nhà với căn hộ đối diện.
Mạc Hân Hy là mẹ ruột của bọn tôi,