“Vâng ạ, cảm ơn anh hai”
Sau khi nói xong, cậu lại quay đầu nhìn về phía Tử Tín: “Anh ba, chờ sau khi tan học, anh xem thử những tài liệu đó xem, chúng ta phải nghĩ cách giúp Hữu Sinh tìm thuốc giải.
Chú Dương Ngọc Cương và gia đình bọn họ rất đáng thương”
Cậu tạm thời vẫn không có ý định nói tin tức cậu trúng độc cho các anh em biết.
Mẹ vẫn còn đang dưỡng thương, nếu các anh em biết, nói không chừng sẽ lỡ miệng nói, bố mẹ mà biết nhất định sẽ đau lòng.
Cậu tin tưởng rắng, dựa vào năng lực của chính mình, cậu nhất định sẽ tìm được thuốc giải Lư Tử Tín vỗ vỗ ngực: “Không thành vấn đề, cái túi này ở trên người của anh”
Lúc này, chuông vào lớp vang lên, mấy người bọn nhanh chóng bước về chỗ ngồi của mình.
Mẹ bị thương, bọn họ nhất định phải ngoan ngoãn, chuyên tâm học hành, nghe lời thầy cô, không khiến cho mẹ gặp phiền phức.
Hôm nay đã là thứ sáu rồi, người lên lớp dạy bọn anh vẫn là hiệu trưởng, nghe nói giáo viên mới tới thứ tư tuân sau mới có thể nhận nhiệm vụ.
Có điều hôm nay, đám nhóc nhà họ Lục trước kia lên lớp vẫn luôn hợp lại tìm cách cố ý lấy cớ làm xấu mặt hiệu trưởng, hôm nay lại vô cùng ngoan ngoãn, chuyên tâm nghe giảng, tích cực trả lời câu hỏi, đều giống như biến thành người khác vậy, điều này khiến cho hiệu trưởng vô cùng khó hiểu.
Ông ta cố ý hỏi Long Bách rất nhiều lần, tên nhóc này đều vô cùng lễ phép, nghiêm túc trả lời tất cả vấn đề.
Hiệu trưởng nghĩ rằng phương pháp giáo dục của chính mình đã cảm động được đám nhóc này, vô cùng mừng rỡ, chuẩn bị mở họp với toàn thể giảng viên và nhân viên để trao đổi về kinh nghiệm giảng dạy.
Buổi chiều, đám nhóc con nhà họ Lục sau khi nghe được những tin tức này, dường như: là đồng thời bĩu môi.
Long Bách nhịn không được lẩm bẩm: “Nếu không phải vì mẹ, chỉ dựa vào việc ông 1a cố ý hỏi em nhiều lần như vậy, em đã xông lên đánh ông ta răng rơi đầy đất rồi”
Long Thiên nhìn cậu ấy một cái: “Long Bách, chú ý lời nói và hành động của em đi, chúng ta phải nỗ lực, tranh thủ mọi người đều thi được 100 điểm, làm cho mẹ bố mẹ vui lòng”
Mạc Minh Húc gật gật đầu, vẻ mặt tự tin: “Anh đương nhiên không có vấn đề gì rồi, các em thì sao!”
Vẻ mặt Long Thiên và Tử Tín tự tìn như nhau: “Chúng em cũng không có vấn đề gì”
Sau khi nói xong, ba người bọn họ cùng nhau nhìn về phía Long Bách: “Em thì sao?”
Long Bách gãi gãi đầu, nhìn thoáng