Vì vậy Long Anh Vũ mới đồng ý đến gặp mặt cô ta.
Hai người ngồi trò chuyện rất vui vẻ trong một nhà hàng gần đó.
Điều mà Long Anh Vũ không ngờ đến đó là Đào Lệ Mẫn vậy mà lại chính là mối tình đầu của Khúc Lăng Cường.
Mặc dù hiện tại Lư Tử Tín và vợ chồng Lục Khải Vũ đã nhận nhau, nhưng địa vị của Khúc Lăng Cường trong lòng anh từ trước đến nay không ai có thể thay thế được.
Thông qua Khúc Lăng Cường có thể nghe ngóng được nhiều thông tin liên quan đến bản quyền.
Ngoài ra, người phụ nữ tên Đào Lệ Mãn này thật sự có tâm cơ.
Sau khi gặp Long Anh Vũ, cô ta liền không vòng vo nói rõ mục đích của mình là Lục Khải Vũ, là vị trí bà chủ của chủ tịch Tập đoàn nhà họ Lục.
Cô ta còn tự tin đảm bảo, tuyệt đối có cách khiến cho Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy ly hôn.
Điều này làm cho Long Anh Vũ càng muốn hợp tác với cô ta.
Sau khi bàn bạc chỉ tiết, vì xe của Long Anh Vũ đã được đem đi bảo dưỡng, Đào Lệ Mẫn nhiệt tình đề nghị tiễn anh ta đi một đoạn.
Kết quả vừa mới đi chưa lâu đã tông trúng Lý Mộc Tháp.
Sau khi Đào Lệ Mẫn xuống xe, chạy đến trước mặt Lý Mộc Tháp choáng váng “Là cậu ta?” Trước đây trong hôn lễ của Lục Khải Vũ cô ta đã gặp qua Lý Mộc Tháp, được giới thiệu là con trai của một bảo mẫu trong nhà họ Lục, chỉ là muộn như vậy rồi, đứa trẻ này sao lại ở đây một mình?
Long Anh Vũ ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Lý Mộc Tháp, có điều khi nhìn thấy hàng lông mi dài của cậu bé, trái tim anh rung động dữ dội, dáng vẻ nhảm mắt của đứa trẻ này thế mà lại giống Hân Hy đến vậy.
Khi học trung học, thời gian mà bố mẹ đẻ của anh đến đón anh về, trong lòng anh rất mâu thuần, buồn bã, giãng xé, là Hân Hy vẫn luôn ở cùng anh.
Anh nhớ rất rõ, trên con đường đến trường huyện ở thị trấn Hoa Yên, trong lòng anh rất phiền não, Hân Hy vẫn luôn kể chuyện cười để giúp anh quên đi nỗi buồn.
Hôm đó cũng là tiết trời đầu thu, bên lề đường trên con đường bọn họ đến trường, có một cây ngân hạnh cao to tầm vài chục năm tuổi, khi mùa thu đến, lá ngân hạnh trở nên vàng trong suốt.
Hân Hy đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt cong cong cười nói: “Đàn anh Lưu Nhật Vũ, anh nhìn xem những chiếc lá ngân hạnh này có giống cánh bướm không ạ!”
Sau khi nói sau, cô nhắm mắt, dang rộng tay trong làn gió