Trong phòng bệnh trống trơn, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng Lý Mộc Tháp đâu.
“Có phải chúng ta đi nhầm phòng hay không nhỉ?” Long Thiên nhíu mày.
“Có lẽ là y tá nhớ nhầm rồi, chúng ta lại hỏi thử đi” Lục Khải Dã cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vừa mới y tá rõ ràng nói với bọn họ rằng Mộc Tháp ở trong phòng ở cuối hành lang phía nam.
Nhóm người lại về phía trạm y tá, y tá trải qua kiểm tra đối chiếu, xác nhận Lý Mộc Tháp vừa mới ở trong cái kia phòng “Nhưng mà trong đó không có người” Vẻ mặt bố Lục vô cùng nghiêm túc.
Trái tim Tứ Bảo không tốt, một mình thì có thể đi đâu chứ? Mọi người đều không khỏi có hơi lo lắng.
Y tá lập tức liên hệ với bác sĩ, tìm hiểu tình huống.
Sau khi gọi một cuộc điện thoại, y tá nói với bọn họ rằng Lý Mộc Tháp đã chuyển viện “Chuyển viện rồi sao? Có phải tình hình trái tim của cháu trai tôi lại nghiêm trọng hơn hay không?” Bố Lục lập tức nghiêm mặt lại.
Y tá vội vàng an ủi ông: “Không phải đâu tình huống của cậu bé rất ổn định, là ngư: đàn ông đưa cậu bé đến khám bệnh yêu cầu chuyển viện”
“Người đàn ông đưa cậu bé đến khám bệnh sao?” Vẻ mặt bố Lục và Lục Khải Dã đều hiện lên vẻ nghĩ ngờ.
“Đúng vậy, đối phương nói là người nhà cậu bé, đối xử với cậu bé cực kỳ tốt”
“Người nhà à? Vậy cô có biết bọn họ chuyển đến bệnh viện nào hay không?” Bố Lục lại hỏi Vẻ mặt y tá lộ vẻ khó xử lắc lắc đầu: “Không biết nữa, cái này bọn họ cũng không hề nói.”
Rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải rời khỏi bệnh viện nhân dân số hai, lúc này đã là gần nửa đêm rồi.
“Bố à, bây giờ làm thế nào đây? Có