Các vệ sĩ nghe xong, đầu tiên họ hơi sửng sốt, sau đó có người thông minh nhanh chóng hiểu được sự vòng vèo trong đó, xem ra khách sạn Thanh Long này chắc đã đắc tội với chủ tịch Lục! Vừa có tiền lại không cần chịu trách nhiệm, kẻ ngốc mới không làm!
Chẳng mấy chốc, có người dẫn đầu lao vào.
Nhân viên làm việc ở cửa khách sạn muốn ngăn cản, bị bọn họ đẩy ra.
Sau khi xông vào, bọn họ bất chấp tất cả bắt đầu đập phá thẳng tay từ đại sảnh tầng một.
Sức phá hủy của hai mươi người có thể tưởng tượng đến mức nào.
Vì khách sạn Thanh Long tạm thời ngừng kinh doanh nên chỉ còn lại một số bảo vệ và quản lý sảnh.
Lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quản lý sảnh trốn ở khu vực an toàn gẫn giọng hét lên: “Các người mau dừng tay, nếu không tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!”
Nói xong, anh ta móc điện thoại ra, nhưng còn chưa kịp ấn phím, tay đã bị Lục Khải Vũ bắt lấy!
“Anh, anh, anh muốn làm gì?” Quản lý đại sảnh bị hù dọa đến giọng nói run rẩy.
“Anh biết tôi là ai không?” Lục Khải Vũ lạnh lùng nhìn quản lý đại sảnh trước mặt, anh hỏi.
“Anh, anh là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục!” Lục Khải Vũ là nhân vật nổi tiếng ở Hà Thành, sao anh ta có thể không nhận ra?
Lục Khải Vũ buông tay anh ta ra, chỉ vào di động trong tay anh ta: “Gọi đi! Nếu không tôi sẽ đốt sạch chỗ này chỉ với một mồi lửa!”
Người trước mặt chính là Lục Khải Vũ nổi tiếng tàn nhãn vô tình, sát phạt quyết đoán trong giới kinh doanh ở Hà Thành, anh luôn nói được làm