Sau khi cẩn thận đặt Lý Mộc Tháp lên giường, anh lại hỏi với giọng căng thẳng: Tháp, tìm con có khó chịu không? Hít thở thế nào? Có thông suốt không con?”
Vì lo lắng cho sức khỏe của thẵng tư, anh không thèm quan tâm đến giấc mơ kì lạ khiến anh khó chịu Lý Mộc Tháp chăm chú nhìn anh: “Hai người thực sự là bố mẹ ruột của con sao?”
Sau khi cậu bé tỉnh lại, điều đầu tiên cậu bé nhớ đến là những lời Lục Khải Vũ đã nói với mình ở trên xe.
Chú Lục mà cậu bé luôn thần tượng và dì Hân Hy cậu bé thích chính là bố mẹ ruột của cậu.
Còn có Minh Húc, và nhóm người Long Thiên đều là anh em ruột của cậu.
Nói thật lòng, Mộc Tháp cảm thấy rất vui, nhưng vì chuyện của Long Anh Vũ, cậu bé hơi mờ mịt, cảm thấy có chút khó tin.
Lục Khải Vũ xoa xoa đầu nhỏ của con trai, cất giọng dịu dàng: “Phải, chúng ta là bố mẹ ruột của con.
Nếu con không tin, sáng ngày mai, bố sẽ dẫn con đi rút máu kiểm tra”
Một tia sáng xẹt qua đôi mắt nhỏ của Mộc.
Tháp, cậu bé gật đầu: “Dạ”
Dứt lời, cậu bé dịch mông sang một bêi thân thiết võ vào chỗ trống trên giường: “Chú Lục ơi, nếu chú mệt thì có thể ngủ ở đây!”
Mặc dù chưa có kết quả xét nghiệm ADN, tuy rằng trong lòng cậu hết sức mong đợi mình là thẳng tư nhà họ Lục.
Nhưng cậu bé không dám quá lạc quan, đôi khi con người ôm quá nhiều hy vọng thì thất vọng sẽ càng lớn.
Cậu bé không biết đến lúc đó nhỡ cậu không phải là thẳng tư nhà họ Lục, trong lòng cậu sẽ cảm thấy khó chịu và thất vọng biết nhường nào.
Lục Khải Vũ quan sát nét mặt chốc chốc thì vui mừng, lát thì suy sụp của con trai.
Anh biết thăng bé là người rất mẫn cảm lại hay suy nghĩ nhiều Anh cởi áo khoác xuống năm ở trên giường, cẩn thận ôm con trai vào lòng: “
Tháp à, ngủ đi con, con đừng suy nghĩ nhiều quát Bố hứa với con sau này cả nhà chúng ta mãi mãi ở bên nhau sẽ không chia lìa!”
Bầu trời lúc rạng sáng, mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía đông, một tuần mới đã đến, nhất định là một tuần không bình thường.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, tất