“Tứ Bảo à, con ốm quá rồi đó.
Nào, mau ăn thêm một miếng nữa đi nào.
Cháo thịt nạc của bà nội là ngon nhất và bổ dưỡng nhất” Mẹ Lục bưng một cái chén nhỏ, không ngừng thúc ép.
Lý Mộc Tháp ăn thêm.
Lý Mộc Tháp sờ lên cái bụng tròn vo của mình, hơi chống cự, nhưng lại không nỡ từ chối, nên chỉ vừa mới mở miệng ra đã bị mẹ Lục đút ăn.
Lục Khải Vũ đẩy cửa bước vào, mới liếc mắt đã thấy sự chống cự của con trai rồi.
Mộc Tháp là đứa thân thiết nhất, hiểu chuyện nhất trong số mấy đứa bé cưng này.
Nhiều lúc thà để bản thân mình chịu khổ cũng không muốn làm tổn thương đến người khác.
Anh đi thẳng qua, nhận lấy cái chén nhỏ trong tay mẹ mình: “Mẹ à, hôm nay Mộc Tháp đã ăn bao nhiêu chén cơm rồi?
Mẹ Lục nghĩ một chút: “Ba chén rồi, nó ốm quá, mẹ muốn cho nó ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể mập lên được”
Mẹ Lục vô cùng đau lòng nhìn Lý Mộc Tháp giải thích.
Lục Khải Vũ nhíu mày: “Ba chén? Long Bách ăn nhiều cũng chỉ ba chén một bữa thôi đó.
Bác sĩ đã dặn rồi, mấy ngày này Mộc Tháp phải ăn nhiều bữa nhưng ít đồ ăn để tránh tăng thêm gánh nặng cho tim!”
Vừa nói anh vừa chớp mắt nhìn cậu bé, Lý Mộc Tháp hiểu ý nên cũng cười rộ lên một nụ cười biết ơn Mẹ Lục vừa nghe thấy đã bị dọa sợ một phen: “Vậy, vậy phải làm sao? Nó ăn xong rồi, bây giờ mẹ sẽ đi tìm bác sĩ”
Vừa nói bà ta vừa lo lắng đi ra ngoài.
Lục Khải Vũ vội vàng giữ bà ta lại: “Mẹ, mẹ đừng lo quá, thỉnh thoảng một lần thôi cũng không sao đâu.
Chỉ là sau này đừng ép Mộc Tháp ăn cơm nữa, nó cũng sắp 7 tuổi rồi, tự biết no hay đói mị.
Nhìn thấy ánh