Lý Duy Lộc vừa kinh ngạc vừa quay đầu nhìn qua cô: “Hân Hy, em muốn làm gì?”
Nói thế nào thì nhà họ Hoàng cũng là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lục thị, Hoàng Bảo Mai tuy kiêu ngạo và vô lý.
Tuy nhiên, cũng không cần tới phải giám sát 24/24, mà còn phải chuẩn bị nhân lực nữa.
Theo sự hiểu biết của anh ấy về Mạc Hân Hy, vẻ mặt và quyết định bây giờ của cổ là muốn có thể trói buộc hoạt động của Hoàng Bảo Mai bất cứ lúc nào.
Trong trường hợp này, nó sẽ là khó tránh khỏi từ một việc trong nhà biến thành chuyện lớn mất!
Nếu không may khiến nhà họ Hoàng khó chịu, điều đó sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho Lục Khải Vũ mà thôi.
Bây giờ, chuyện của tập đoàn Long Uy vẫn chưa được giải quyết, nếu xảy ra xung đột và tranh đấu trong nội bộ Lục thị nữa thì sẽ thực sự nguy hiểm đến tính mạng mất.
Dường như Tô Cẩm cũng cảm nhận được điều gì đó, cô ấy năm lấy cánh tay của Mạc Hân Hy, trong lòng cô ấy trào dâng lên một cảm giác ấm áp và cảm động.
Cô ấy không ngờ rằng, Mạc Hân Hy sẽ vì cô ấy mà không tiếc xúc phạm tới cổ đông lớn của Lục thị.
Trên đời này, từ khi mẹ cô ấy qua đời, không có ai gìn giữ, bảo vệ cô ấy tới mức như thế này.
“Chị Hân Hy, mọi người vừa trút giận cho em, bây giờ em cũng ổn cả rồi.
Thực sự không cần phải nhắm vào Hoàng Bảo Mai kia nữa đâu”
Vừa nói, hốc mắt Tô Cẩm vừa đỏ lên.
Ngay cả giọng nói cũng có âm mũi nằng nặng.
Mạc Hân Hy liếc cô ấy một cái liền biết cô ấy đã hiểu lầm, sau khi mở cửa xe ngồi vào, cô mới näm lấy tay của Tô Cẩm rồi nói: “Tô Cẩm, chúng ta đã ở bên nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, trong lòng tôi vẫn luôn coi cô như em gái ruột của mình.
Cô bị ức hiếp, đương nhiên là tôi sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn”
Nói tới đây, cô hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lý Duy Lộc đang ngồi ở vị trí ghế lái nói: “Dù tôi đã phái người theo dõi Hoàng Bảo Mai và