'ĐỒ ẤT Ơ THỐI THA'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Rời đi không thành, Kiều Mộ đến đồn công an ghi xong lời khai thì cũng đã gần trưa. Sáu tên trộm vặt bị bắt, với độ tuổi trung bình là hai mươi, chính một trong số sáu tên này đã đẩy bà Ba ngã.
Lúc cô đeo hòm thuốc đi ra, Tiêu Trì đang đứng dưới gốc đa trong sân. Anh ngậm điếu thuốc, ánh mắt quét từ dưới cằm Kiều Mộ quét xuống rồi ngược lên, dừng lại trên ngực cô, nở nụ cười như có như không: "Em bình tĩnh hơn đám du côn đấy."
"Chết thôi mà, có gì phải sợ." Kiều Mộ không liếc ngang liếc dọc, rảo bước đi thẳng ra ngoài.
"Nói vậy không phải lần đầu tiên à?" Tiêu Trì nối gót, nhả từng vòng khói thuốc. Anh đưa tay cầm lấy hòm thuốc cô đang đeo trên vai: "Tôi cũng vậy."
Kiều Mộ nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn kỹ anh một lượt. Nhớ ra anh chính là cái gã cảnh sát chìm nóng nảy 3 năm trước đã gặp khi đi du lịch, đôi mày cô khẽ nhíu nhíu mấy lần.
Lúc ấy, trên cằm anh chưa có sẹo... Về phải bảo Hứa Thanh San xem thật cẩn thận, cô xui xẻo làm sao mà lại bị anh quấn lấy thế này cơ chứ.
Tam Nhi đỗ xe ngoài cửa. Lên xe chưa được bao lâu, hắn đột nhiên đề nghị đi ăn cơm, vừa nói vừa nháy mắt với Tiêu Trì: "Lần trước bác sĩ Kiều nghĩa khí cứu giúp, anh không cảm ơn người ta à?"
Tiêu Trì mỉm cười, đưa điếu thuốc lên miệng châm lửa, đắc ý nói: "Hôm khác đi! Hôm nay tôi hẹn chơi cờ với ông nội Kiều ở phòng thuốc rồi."
Kiều Mộ cụp mắt, nghiến răng.
Về tới Nhân Tế Đường, dì Lưu đã nấu xong bữa trưa. Tam Nhi ôm rượu vào trong viện trước, Kiều Mộ và Tiêu Trì theo sau.
Lí Thành An dắt xe đạp chuẩn bị đi, hắn ta thoáng liếc qua Tiêu Trì, rồi cố ý dừng bước, ngăn Kiều Mộ lại: "Thầy đã biết chuyện ban sáng rồi. Anh đi nhận lỗi với thầy cùng em."
"Nhận lỗi gì?" Tiêu Trì cúi đầu, rề rà móc bao thuốc từ trong túi áo hoodie, cong ngón tay búng một phát, lạnh lùng cất tiếng: "Đem xe đạp công cộng chiếm làm của riêng á?"
Mặt Lí Thành An biến sắc, bàn tay nắm trên ghi đông lộ rõ khớp xương trắng bệch. Hắn cười khẩy, giọng điệu quái gở: "Kiều Mộ này, đến Nhân Tế Đường chữa bệnh cũng đủ các hạng người, em chớ bị người ta lừa gạt."
"Cảm ơn sư huynh nhắc nhở." Kiều Mộ nhếch mày.
Trong lòng Lí Thành An thoải mái hơn phần nào. Hắn ta lườm Tiêu Trì một cái, tiếp đó đẩy xe đạp, ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực rời đi.
Tiêu Trì ngoảnh lại, híp mắt. Anh cầm bao thuốc bằng ngón cái và ngón giữa, cong ngón trỏ, gẩy vào góc bao, làm bao thuốc quay vòng vòng: "Chả rắn bằng tôi."
"Kinh nghiệm?" Kiều Mộ tiếp lời, giọng điệu đều đều lạnh tanh.
"Tôi nói về tính cách." Tiêu Trì ngừng động tác trên tay, ngón trỏ búng một phát, mở bao thuốc, rút một điếu đưa lên miệng nhưng không châm: "Đau lòng à?"
Kiều Mộ mặc kệ anh, cô vào quầy, đặt hòm thuốc xuống.
Tiêu Trì lại mỉm miệng. Anh cắn đầu lọc thuốc, thở một hơi qua miệng, hạ tầm mắt, dọc theo cần cổ thanh mảnh của cô dịch xuống từng chút một.
Cất gọn hòm thuốc, Kiều Mộ vòng ra khỏi quầy, đóng cửa lớn, rồi đi vào trong viện.
Tiêu Trì ngậm điếu thuốc, đút hai tay vào túi, vui sướng theo sau cô. Bóng cô đổ xuống mặt đất, nửa thân trên như phản chiếu một bức họa mỹ nữ, lướt qua lướt lại, hệt chiếc lông vũ phất qua cuống tim, rồi tức thì ngưa ngứa đến tận đáy tim.
Bàn cơm bày ngoài giếng Trời. Tam Nhi tự dẫn xác tới mà đã vô cùng thân quen, cùng dì Lưu bày xong chén bát, bấy giờ đang ân cần rót rượu cho ông cụ Kiều.
Rửa tay xong, Kiều Mộ kéo chiếc ghế đối diện với ông nội, ngồi xuống, "Mai cháu bắt đầu luyện công tử tế ạ."
"Biết tự kiểm điểm là tốt." Ông nội nâng mắt, ánh nhìn rơi trên mặt Tiêu Trì: "Vết thương của cậu sao rồi?"
"Không sao ạ. Ngày mai cắt chỉ, mấy hôm là khép miệng thôi." Tiêu Trì bỏ điếu thuốc lá trong miệng xuống, tiện tay gài sau vành tai.
"Lũ trộm vặt này càng lúc càng táo tợn, đáng lẽ phải sớm bắt hết bọn nó, nhốt vào tù mà tra tấn." Dì Lưu xới cơm cho mọi người, tức giận không nhịn nổi: "Bà Ba suýt mất mạng đều bởi mấy thằng ranh này hại đấy."
Tam Nhi lấy tay che miệng, khẽ ho rồi cười nói: "Chẳng phải đã bắt hết rồi sao, về sau muốn bồi thường thế nào, tòa án và viện kiểm sát sẽ xử lý ạ."
Dì Lưu không biết bọn chúng là do hai người tóm, dì chỉ biết Kiều Mộ bị bắt làm con tin, còn xém bị dao đâm, liền nghiêm mặt sạc Tam Nhi: "Nếu không phải bà Ba xảy ra chuyện thì cảnh sát sẽ tới tóm chúng chắc? Cũng trà trộn ở khu này bao lâu rồi. Đã mất không dưới mười cái bình ắc quy xe điện. Đấy không phải tiền à?"
Tam Nhi gãi đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Kiều Mộ cúi mặt, đáy mắt bỗng đượm nét cười. Cô bưng bát cơm, ánh cười ấy vẫn không hề phai nhạt, chẳng ngờ chạm vào tầm mắt của Tiêu Trì, cô thoáng sững lại rồi bình thản dời đi.
Tiêu Trì chợt cười thành tiếng, anh nâng chén rượu uống cùng ông cụ Kiều một ly.
Dì Lưu cằn nhằn một hồi, thấy không ai hùa theo, lúc bấy mới thôi.
Giữa bữa cơm, có hàng xóm dẫn trẻ con tới cửa cảm ơn Kiều Mộ. Ông cụ Kiều nghe rõ ngọn nguồn, đưa mắt nhìn Kiều Mộ, mặt lộ vẻ không vui.
Kiều Mộ ngượng ngùng, khách sáo đôi câu rồi tiễn hai mẹ con ấy ra ngoài
Nghiêng mắt trông theo bóng cô, khóe môi Tiêu Trì khẽ vểnh lên. Ban sáng anh còn cảm thấy lạ, với gương mặt lạnh băng của Kiều Mộ, ai đã cho thằng trộm ranh can đảm bắt giữ cô nhỉ. Hóa ra giống ba năm trước, là cô chịu thay người khác.
Bản lĩnh thật!
Ăn no, Kiều Mộ lên gác, đóng cửa thay bộ đồ y tá. Lúc cởi áo sơ mi, phát hiện hai cánh tay tím bầm, cô khẽ nhăn mày.
Đúng là đã lâu cô không luyện tập, nhất là đánh cọc.
Xịt chút thuốc màu trắng, cô mặc đồ vào, nghe thấy giọng Tiêu Trì từ dưới sân truyền tới: "Cho cháu mười ngày phép, phải trị lành vết thương, bằng không không cho quay về."
"Nên trị dứt đi thôi." Ông cụ Kiều cũng tán thành.
"Thế cháu phải đến làm phiền ông mỗi ngày rồi. Đúng lúc thắt lưng cháu cũng hơi khó chịu, chắc là vết thương cũ."
"Chốc nữa để Kiều Mộ dán cho cậu mấy miếng thuốc cao."
"Cảm ơn ông