'TRÔNG THẤY EM, SỐT NÀY KHÔNG HẠ ĐƯỢC ĐÂU.'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
****
Bị cô bé đụng vào, Kiều Mộ khẽ lảo đảo, đôi con ngươi thẫm lại.
"Trương Dương sẽ bị bố anh ấy đánh chết mất!" Hai tay Hoàng Viện giữ di động của Kiều Mộ. Đôi môi em ấy tái nhợt run run, trán nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu.
Kiều Mộ nhíu mày. Nhận ra đây chính là cô bé Hoàng Viện mà Khương Bán Hạ nhờ mình trông nom, tức thì Kiều Mộ giơ tay nhấn xuống huyệt nhĩ môn của cô bé. Cậu trai tên Trương Dương bị ngộ độc thức ăn, còn không đưa tới bệnh viện thì tính mạng cũng đi tong.
Mắt Hoàng Viện tối sầm, mềm nhũn ngã xuống giường, đè lên người Trương Dương.
Kiều Mộ gọi điện thoại cho cấp cứu lần nữa, thông báo tình trạng bệnh nhân và địa chỉ. Tiêm xong thuốc nước vào tĩnh mạch Trương Dương, cô bế Hoàng Viện đã ngất xỉu sang giường khác rồi khẩn cấp gây nôn cho Trương Dương.
Một phút trôi qua, cuối cùng Trương Dương cũng nôn được.
Kiều Mộ lại trút cho cậu ta uống hơn nửa cốc thuốc gây nôn. Một tay cô cạy miệng Trương Dương, tay kia cầm cái thìa inox, đè cuống lưỡi cậu ấy, tiếp tục làm cho cậu ấy nôn ra.
Sau 3 lần nôn, về cơ bản Trương Dương đã trút hết những thứ trong dạ dày.
Kiều Mộ nhìn đồng hồ đeo tay, đoạn đỡ cậu ấy nằm tử tế. Tiếp đó, cô khom người buộc chặt túi rác, xách ra ngoài, bung ô đem bỏ vào thùng rác lớn trong sân.
Quay lại phòng trị liệu thì xe cứu thương cũng đến cửa.
Có lẽ ông nội nghe thấy tiếng còi hú nên che ô đi về nhà. Thấy trong phòng trị liệu có thêm một cô bé, ông nhíu chặt hàng mày: "Chuyện gì đây?"
"Bị cháu làm cho ngất đi đấy ạ." Kiều Mộ bước tới, cúi xuống nhấn lên huyệt nhân trung của Hoàng Viện.
Ngồi sau quầy tiếp đón bệnh nhân, ông nội dựa lưng vào ghế, mắt hổ lim dim.
Hoàng Viện đau đến tỉnh cả người. Ngơ ngác nhìn một vòng không thấy Trương Dương, cô bé liền cuống quýt: "Chị ơi, Trương Dương đâu?"
"Đưa đi viện rồi! Nhân Tế Đường không có thiết bị cấp cứu, cậu ấy bị ngộ độc thức ăn, giữ lại không bị bố cậu ấy đánh chết thì cũng sẽ chết vì ngộ độc." Kiều Mộ ngồi xuống, nhìn Hoàng Viện với ánh mắt sắc bén, "Cậu ấy là bạn trai em à?"
"Mắc mớ gì đến chị!" Hoàng Viện cấp tốc xuống giường, cô bé lùi hai bước, rồi cắm đầu chạy ra ngoài.
Kiều Mộ đuổi theo, nghiêm giọng gọi con bé: "Hoàng Viện, em đứng lại!"
Hoàng Viện giật mình, tức khắc dừng bước. Con bé đứng sững như trời trồng, máy móc ngoảnh đầu lại, hai chân không ngừng run rẩy: "Sao chị biết tên tôi?"
Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, phòng khám đông y chưa bật hết đèn. Đứng giữa phòng trị liệu mang phong vị cổ xưa, khuôn mặt xinh đẹp mộc mạc của Kiều Mộ được ánh đèn bao phủ, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, hệt những nữ quỷ chuẩn bị giết người trong truyện Liêu Trai.
Sau lưng cô, ông cụ có mái tóc hoa râm, chòm râu dài bạc trắng cũng đang nhìn Hoàng Viện.
Chỉ một giây ngắn ngủi, trong đầu Hoàng Viện nảy sinh vô số ý nghĩ đáng sợ, cô bé sợ mình sẽ trở thành đồ ăn trên đĩa của họ ngay khoảng khắc tiếp theo, chút huyết sắc trên mặt dần dần cạn sạch.
"Chị không chỉ biết tên em mà còn biết hôm nay đáng lẽ em nên ở trường học." Kiều Mộ khoanh tay đi về phía Hoàng Viện, tìm cơ hội tóm cô bé, "Em định đi đâu?"
Hoàng Viện sực tỉnh, run rẩy lùi lại: "Về nhà!"
Nói đoạn, cả người cô bé run lên, đột ngột quay gót lao vào giữa màn mưa.
Kiều Mộ chậm một bước. Dõi theo bóng lưng cô bé biến mất trong mưa, cô chau mày.
Đóng cửa, trở lại phòng trị liệu, Kiều Mộ kể rõ tình hình của Hoàng Viện cho ông nội nghe. Nhớ đến Khương Bán Hạ đã mất, lòng cô thoáng chốc đủ loại cảm xúc đan xen.
Kiều Mộ từng tới nhà Hoàng Viện hai lần, đáng tiếc hai lần đều không có ai ở nhà, đến trường học của cô bé thì cũng không thấy bóng dáng người đâu.
Nếu chẳng phải Hoàng Viện đến đây cùng Trương Dương thì Kiều Mộ cũng không biết là cô bé hãy còn sống.
Nghĩ vậy, cô nhìn cơn mưa bên ngoài, rồi chuẩn bị đi, "Cháu vẫn không yên tâm lắm! Ông ơi, ông lên gác nghỉ ngơi trước, lát nữa cháu về ạ."
Ông nội lặng thinh, chỉ gật đầu. Ông vịn vào ghế đứng dậy, chắp tay sau lưng băng qua hành lang gấp khúc lên gác nghe radio.
Nước trong ngõ đã sắp ngập đến đầu gối. Kiều Mộ lội nước bì bõm, vào trong sân, trông thấy tầng trên đã sáng đèn, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Vào mái hiên, cô giũ giũ ô, bật đèn pin di dộng, chầm rãi lên cầu thang.
Tới tầng hai, tầng trên chợt vang lên một tiếng đóng cửa rất to, kế đó là tiếng bước chân hỗn loạn và gấp gáp, nện thình thịch đi xuống cầu thang.
Cầm chặt ô, Kiều Mộ giơ cao di động đề phòng, tiếp tục đi lên.
Ở góc ngoặt cầu thang, cô gặp những người đang chạy xuống. Có 3 người, hơn nữa đều là đàn ông. Mí mắt Kiều Mộ giật giật dữ dội. Đợi họ đi qua, cô lập tức buông nhẹ bước chân, tăng tốc lên tầng.
Cửa nhà Hoàng Viện đang mở, bên trong vẫn sáng đèn, đồ đạc bị lật tung hết cả.
"Hoàng Viện?" Kiều Mộ gọi một tiếng, sau đấy cắn môi vào nhà.
Phòng đơn không rộng, chỉ chừng 10 mét vuông, có một ban công nhỏ phơi quần áo. Trong phòng kê một cái nệm cao su 1m rưỡi, một tủ quần áo đơn giản bằng vải, còn lại là mấy món đồ dùng sinh hoạt.
Tủ quần áo bị lục lọi bừa bộn, nệm cũng bị lật lên, nhưng không thấy Hoàng Viện đâu.
Bước qua đống lộn xộn trên nền nhà, Kiều Mộ vòng qua ban công, phát hiện chẳng có chỗ nào để trốn. Trong lòng bất an, cô ra khỏi căn phòng, lấy di động gọi cho Tiêu Trì.
Điện thoại kết nối, Tiêu Trì nói anh đang ở phòng thuốc, bảo cô về càng sớm càng tốt.
Kiều Mộ 'ừm' một tiếng. Cô giơ di động lên soi, mau mau xuống cầu thang. Về đến nhà, ông nội đã treo bịch truyền cho họ. Một cái túi mang theo từ bệnh viện vứt trên tủ đầu giường với bốn chai thuốc nước.
"Ông ơi, muộn rồi, ông lên tầng nghỉ ngơi đi ạ!" Kiều Mộ treo ô rồi qua xem tình hình của Tiêu Trì và Tam Nhi.
Quần áo hai người vứt cả trên sàn, đoán chừng là đã ướt sạch.
"Cháu tìm hai bộ quần áo của Kiều Huy cho các cậu ấy thay." Ông nội chắp tay sau lưng, đi ra ngoài.
Lên lầu, Kiều Mộ vào phòng