Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'NÃY LÀM GÌ MÀ HỎNG CẢ ĐIỀU HÒA ĐẤY?'
***
Kiều Mộ hơi nhíu mày, thản nhiên ngoảnh đầu lại, đưa mắt ngó một cái.
Chỗ này không thể nhìn thấy tình hình trong phòng khám, nhưng có thể tưởng tượng ra bộ dạng Lí Thành An đang hào hứng chụp ảnh.
Có lẽ, cô nên lắp đặt một camera ở Nhân Tế Đường.
"Mày đần thế cũng nhìn ra được, chứng tỏ tao vẫn chưa làm hết sức đâu." Kiều Mộ thấp đầu, giơ tay chỉ về phía cửa nhỏ, "Có cô bé không có quần áo mặc, mày giúp tao dẫn con bé đi chọn mấy bộ! Đợi tí!"
Hứa Thanh San cười hê hê, thoải mái gật đầu. Cô nàng đã nghe ông nội Kiều kể chuyện của Hoàng Viện, biết là một cô bé chứ chưa từng gặp mặt.
Kiều Mộ vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh San rồi trở vào. Cô cố ý bước khẽ khàng, chộp đúng lúc Lí Thành An đang chụp ảnh, "Sư huynh?"
Lí Thành An cất vội di động, bình tĩnh nói: "Anh nhớ phía Tây thành phố có một tiệm sách cũ. Về rảnh giúp em anh đi hỏi thử, xem phục chế được không."
Kiều Mộ không hé môi, đôi mắt trong veo nhìn hắn chằm chằm.
Mắt không chỉ là cơ quan thị giác của con người mà còn biểu lộ cảm xúc của con người một cách trực tiếp nhất.
Đồng tử của Lí Thành An lớn gần gấp 4 lần so với bình thường, cho thấy lúc này hắn đang cực kì phấn khích, mang theo cả sự hoảng hốt sẽ bị nhìn thấu.
Nửa phút trôi qua, cảm xúc thấp thỏm hoang mang của hắn trở nên mãnh liệt, đồng tử phóng đại dần co lại và sinh ra một tia ác độc.
Kiều Mộ nhìn đủ liền thôi. Cô cúi xuống cầm bài thuốc để trên quầy khám lên: "Vậy làm phiền anh! Xưa nay ông nội không bao giờ cho người ngoài xem bài thuốc này, anh là đồ đệ đã học thành nghề của ông, có đọc được chắc cũng không sao."
Lí Thành An thầm toát mồ hôi hột, hắn cười gượng: "Lát nữa tự anh đi nói với thầy chuyện này, thầy sẽ không trách em đâu."
"Thế thì cảm ơn sư huynh!" Kiều Mộ khẽ gật đầu.
Lí Thành An thở phào nhẹ nhõm. Vừa khéo di động có cuộc gọi, hắn liếc qua màn hình, hai mắt chợt lóe sáng. Hắn rời khỏi quầy khám, ra ngoài nghe điện thoại.
Kiều Mộ thoáng nhìn theo, khẽ nhấp môi. Cô đậy nắp hộp cẩn thận, cất lại vào trong tủ.
Từ bé cô đã biết đám trộm cắp ngõ An Cư này có một quy tắc bất thành văn, đó là trộm nhà ai thì trộm, nhưng không thể ăn trộm ở Nhân Tế Đường.
Thi thoảng có tên trộm mới 'hành nghề', song hôm sau sẽ len lén trả về, bao năm nay vẫn không thay đổi.
Bài thuốc quẳng trong phòng khám cũng không cần phải lo lắng. Vả chăng, hiệu quả của thuốc đông y cũng tùy người. Công dụng của thuốc đông y pha chế có thể sản xuất hàng loạt, khác biệt rất lớn so với đơn thuốc kê cho từng người.
Ông nội để toa thuốc này ở phòng khám, quanh năm không khóa, còn bởi một nguyên nhân là những bài thuốc này đa phần phối không đủ, tuy có vị thuốc thay thế nhưng hiệu quả cũng giảm đi đáng kể.
"Kiều Mộ à, anh dở tí việc, hôm nay không trông phòng khám với ông nội được. Anh xin nghỉ cả thứ Hai, thứ Ba nhé!" Nhận xong điện thoại, Lí Thành An trở ra, hô to một tiếng. Đúng lúc dì Lưu mua thức ăn về, hắn ta cất lời chào, sau đấy vội vã đi luôn.
Kiều Mộ chẳng đáp lời, dõi mắt nhìn xe hắn chạy xa mới xoay gót vào giếng Trời gọi Hoàng Viện xuống lầu.
Giao cô bé cho Hứa Thanh San xong, quay lại vẫn chưa thấy ông nội đi xuống. Nghĩ một thoáng, Kiều Mộ lên lầu xem ông thế nào.
Ông cụ đã dậy, có điều tinh thần vẫn không tốt lắm. Cô rót cho ông cốc nước, đi tới mở rèm cửa sổ.
"Vết thương của Tiêu Trì phải nghỉ ngơi. Cháu gọi điện bảo nó vào bệnh viện đông y đi. Ông nói cho cháu cách châm cứu." Ông nội uống hớp nước, từ từ ngồi lên, "Hôm nay phòng thuốc đóng cửa. Chốc nữa, cháu đi xem bà Ba chút, thời tiết nóng quá, dễ cảm nhiệt."
Kiều Mộ gật đầu, thấy ông nội chỉ là ngủ không ngon giấc nên cô yên tâm đi xuống.
Kết thúc cuộc gọi với Tiêu Trì, dì Lưu cũng nấu xong bữa sáng. Ăn xong, Kiều Mộ chuẩn bị một lượt rồi đeo hòm thuốc đến nhà bà Ba.
Không có gì đáng ngại. Trời nóng không thích ăn cơm, con dâu cho bà ăn nhiều dưa cải đấy thôi.
Làm giác hơi cho bà Ba xong, khi Kiều Mộ đi ra thì thấy Tiêu Trì không biết đến từ bao giờ đang đợi ngoài cửa. Cô thoáng ngẩn người, con người sẫm lại, trừng mắt với anh: "Bảo anh nhập viện chứ có bảo anh đến tìm em đâu."
"Gặp em còn phải xin phê chuẩn à. Vậy có cần 'thỉnh an' sáng tối mỗi ngày không?" Tiêu Trì buông lời trêu đùa. Cầm lấy cái ô trên tay Kiều Mộ, anh khoác vai cô chậm rãi đi về, "Lãnh đạo suy xét đến thân phận hiện tại của anh tương đối nhạy cảm, tạm thời bảo anh rút khỏi án này để theo vụ giết hại cả nhà tối qua."
Kiều Mộ 'ờ' một tiếng, cô hơi ngước mặt: "Anh không cam lòng?"
"Sao mà cam lòng được, đã theo hơn nửa năm, không tóm hết đám tội phạm này, ngủ cũng chẳng yên." Tiêu Trì cúi đầu, ánh mắt sáng rực ngắm sườn mặt của cô, "Em không lo lắng tẹo nào sao?"
Kiều Mộ nghe ra trong lời nói của anh có ẩn ý, đáy mắt cô hiện lên nét cười nhàn nhạt, "Ông nội không bắt anh giữ khoảng cách với em, anh còn bất mãn gì nữa?"
"Bất mãn nhiều lắm..." Tiêu Trì hôn trán cô, khẽ cười thành tiếng: "Muốn mời em đến nhà ăn cơm cũng chẳng có thời gian."
Quả nhiên là hai ông cháu, anh còn chưa nói gì thì cô đã lật đáp án ra rồi, chả giữ cho anh tí mặt mũi nào hết.
Đưa ánh mắt sâu xa liếc qua Tiêu Trì, Kiều Mộ không tiếp lời.
Qua chuyện Kiều Huy và Nhiếp Lan đăng kí kết hôn, phỏng chừng ông cụ cũng đã nhìn rõ hiện thực. Chuyện Kiều Huy trở về là không có khả năng. Nhân Tế Đường muốn tiếp tục duy trì, gánh nặng này chỉ có thể đặt trên vai Kiều Mộ.
Cô đã không bằng lòng với những gì ông chọn, chi bằng buông tay để chính cô lựa chọn.
Cho nên, Kiều Mộ thật sự không lo ông sẽ yêu cầu Tiêu Trì gì gì cả.
Tiêu Trì đi chậm, Kiều Mộ thả bước cho kịp chân anh. Cô kể với anh chuyện Lí Thành An đã có được bài thuốc điều chế sáp bao thuốc viên, đồng thời xin nghỉ hai ngày.
"Sang Thiên chỉ mượn danh nghĩa bán xưởng dược, mục đích là để chúng ta không biết đâu mà lần. Hắn canh chừng ở Nhân Tế Đường không đi, chắc chính vì thứ này. Năm trước, một đồng nghiệp trong đại đội phòng chống tội phạm ma túy của sở đã hi sinh, còn mất cả một con chó nghiệp vụ." Tiêu Trì nghiến răng, "Mấy hôm nay thu lưới, chúng không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu. Có điều, em cứ cẩn thận chút!"
"Em biết rồi." Thấy Tiêu Trì thực sự khó chịu, Kiều Mộ thở dài, đưa tay đỡ anh.
Về đến Nhân Tế Đường, ông nội viết toàn bộ ra giấy: huyệt vị châm kim, độ sâu của