'THÀNH HỌA THẬT RỒI ẤY!'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Nghe thấy lời anh, Kiều Mộ thoáng nâng cằm, bàn tay trái đang xách giỏ lặng im siết chặt, ánh nhìn châm chọc.
Ông nội Kiều nheo mắt hổ, quét qua dòng xe cộ tắc nghẽn trên đường một vòng rồi đáp: "Cháu gái ta, Kiều Mộ. Tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì ra nước ngoài, vừa mới về."
"Xin chào, tôi là Tiêu Trì, một trong những bệnh nhân của cụ Kiều." Tiêu Trì lịch sự đưa tay về phía Kiều Mộ, khóe môi mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn cô đầy ý vị sâu xa.
Kiều Mộ dửng dưng đón nhận tầm mắt của anh. Bàn tay trái thọc trong túi áo chầm chậm thu thành nắm đấm, vẻ mặt không mảy may dao động.
Da anh màu lúa mạch, mũi cao, mắt sâu, lông mày đen như mực, cắt quả đầu đinh gọn gàng sạch sẽ, vầng trán rộng, mặt hơi vuông. Dưới cằm trái của anh có một vết sẹo dao cắt dài chừng nửa ngón tay, khiến khuôn mặt vốn tuấn tú thêm vài phần trải đời và thô ráp.
Anh mặc áo phông đen, khoác chiếc jacket xám. Cổ tay đeo một chiếc đồng hồ dây da màu đen, quần thể thao màu xám và đi đôi giày dã ngoại. Trang phục chẳng qua cũng bình thường thôi, nhưng phối trên người anh lại thuận mắt đến bất ngờ.
Lục lọi kĩ một lượt trong trí nhớ, lần nữa chắc chắn mình không quen biết anh, bàn tay bỏ trong túi áo của Kiều Mộ càng không hề có ý muốn rút ra.
Tiêu Trì không bận tâm, anh thu tay về với động tác rất tự nhiên, nét cười trong đáy mắt dần đậm hơn. Cô không nhúc nhích cũng chẳng nói chuyện. Áo khoác dài màu đen kết hợp với sơ mi trắng, quần baggy màu be, toàn thân từ trong ra ngoài toát lên hơi thở 'người lạ chớ đến gần'.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng sáng lấp lánh, dường như đang nói với anh rằng: Tôi cứ yên lặng xem anh diễn trò đấy.
Bầu không khí thoáng lộ vẻ ngại ngùng, may mà chung quanh toàn tiếng còi xe và tiếng ca thán của người đi bộ lên núi, không tới mức khiến anh khó xử.
"Đi thôi!" Đã quen với tính tình lạnh nhạt của Kiều Mộ, ông cụ Kiều thấy vậy cũng lười dạy bảo cô, chắp tay sau lưng tiếp tục lên núi.
Kiều Mộ dời tầm nhìn. Cô lướt qua người Tiêu Trì, chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.
Tiêu Trì sờ sờ cằm, ngửi thấy mùi thuốc đông y thoang thoảng trong không khí, đầu lưỡi vô thức cuộn lại. Anh dõi mắt theo bóng lưng cô đi xa, con ngươi sâu thẳm miễn bàn.
"Chịu thua à." Quan Công phun ngụm khói thuốc, bắt chước động tác của Tiêu Trì, mặt mày hớn hở đưa tay ra với Tam Nhi: "Cô Kiều, tôi là Tiêu Trì, tối nay muốn mời em ăn bữa cơm, chẳng hay em có bằng lòng đến dự không?"
Đôi mày kiếm của Tam Nhi nhướng lên, hắn cười hi hi duỗi tay ôm lấy Quan Công, cố ý lớn tiếng đáp: "Tất nhiên là bằng lòng rồi!"
Tiêu Trì nghiêng đầu, lại liếc bóng lưng Kiều Mộ. Anh giơ tay, kẹp cổ mỗi tên một phát rồi thản nhiên như không bước về phía trước.
Sau 9 giờ, dòng xe bị tắc dần dần lưu thông. Cả khu nghĩa trang hun trong hương khói và tiếng pháo nổ.
Kiều Mộ và Kiều Huy quỳ trước mộ bố mẹ, cung kính dập đầu.
Ông cụ Kiều vẫn chắp tay sau lưng, đứng trên cao nhìn xuống, sắc mắt dần trở nên nghiêm nghị. "Qua mấy năm nữa, hẳn ông cũng ở chỗ này. Kiều Huy, cháu là anh lớn, nên gánh vác trọng trách, đừng đẩy cho Kiều Mộ. Nó là con gái, sớm muộn cũng phải lấy chồng."
"Cũng đã là năm nào rồi, ai quy định con gái phải lấy chồng ạ." Kiều Huy chặn ngay ông nội bằng một câu, sau đó vỗ vỗ vai Kiều Mộ, đứng dậy lấy tiền vàng trong giỏ ra đốt. "Cháu không tiếp quản phòng khám đông y đâu. Chẳng phải trước kia bố cháu cũng không tiếp nhận à."
"Láo toét!" Ông nội Kiều bỗng chốc giận dữ, hận rèn sắt không thành thép, quay đầu lại, nói: "Chính bởi bố mày không nghe lời ông mới dẫn mẹ chúng mày sớm ngủ ở đây đấy. Lẽ nào mày cũng định giống bố mày, muốn làm ông tức chết hử?"
Kiều Mộ thở phù một hơi, giữ chặt Kiều Huy đang nóng nảy, cô khẽ lắc đầu.
Việc này đã om sòm nhiều năm, đến giờ cũng chưa có kết quả. Hôm nay đến viếng mộ chứ không phải cãi vã, đấu võ mồm.
Buổi trưa, từ trên núi xuống, không ai lên tiếng. Suốt chặng đường về cũng vậy.
Hôm nay phòng khám đông y đóng cửa, ba ông cháu đi vào nhà theo cửa ngách nối liền với trong viện, chẳng ai có ý muốn mở miệng.
Kiều Mộ bỏ đồ vào trong nhà kho, lẳng lặng trao đổi với Kiều Huy một ánh mắt rồi đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
"2 năm, 2 năm sau Kiều Mộ không chữa khỏi mặt của nó, mày lăn về tiếp quản phòng khám đông y cho ông!"
Ông nội đột nhiên cất lời, giọng điệu sặc mùi thuốc súng: "Chớ bảo ông không nói lý lẽ. Đây là quy củ của nhà họ Kiều. Con bé cũng không có khả năng này!"
Động tác trên tay Kiều Mộ thoáng khựng lại, bàn tay bóp chặt lõi nồi cơm điện theo bản năng, mu bàn tay nổi rõ những khớp xương trắng bệch.
"Sao ông biết em ấy không có khả năng? Cử em ấy đi học nghiên cứu sinh là giáo viên của em ấy mù mắt chọn đại, hay do em ấy vớ bừa được ạ?"
'Rầm' một tiếng, chén tách trên bàn trà loảng xoảng.
"Nó mà có khả năng thì chẳng đến nỗi khiến mặt mình thành cái dạng này. Thi nghiên cứu sinh khó cái gì? Đông y không phải đọc vẹt sách, thuộc lòng bệnh án. Nó có bản lĩnh thật thì chứng minh cho ông xem. Không có thì đừng thể hiện."
"Em ấy không thể hiện, em ấy làm được!"
Kiều Mộ há mồm, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Cô thả lỏng bàn tay tiếp tục vo gạo nấu cơm.
Phòng khách im ắng. Qua một chốc, nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, mỗi bước đi đều giẫm tới mức khiến cầu thang bằng gỗ phát ra tiếng cọt kẹt.
Lắc lắc đầu, Kiều Mộ cụp mắt, cố gắng hết sức nở một nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn không được.
Kiều Huy bay chuyến rạng sáng. Kiều Mộ lái xe tiễn anh. Ông nội giận suốt một ngày, buổi tối ăn cơm xong liền về phòng nghe radio, chẳng dặn dò gì cả.
Đến sân bay đã hơn 11 giờ đêm, nhiệt độ hơi thấp. Kiều Mộ không nhịn nổi, thoáng run rẩy, vô thức khép chặt áo gió.
Kiều Huy mở cốp sau, mang hành lý ra. Anh nhấp nhấp môi, lấy trong ba lô hai quyển sổ ghi chú đã cũ đưa cho Kiều Mộ: "Không cần tiễn nữa. Em cầm hai quyển này đi. Một quyển là ghi chép học tập của anh, một quyển là bệnh án viết tay. Trong này là những ca bệnh của phòng khám nhà mình mấy năm qua, có thời gian thì em xem thêm!"
"Em biết rồi." Kiều Mộ nhận lấy, nét cười đong đầy trong mắt: "Em sẽ chữa khỏi mặt