Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'CÁI ĐÓ CŨNG LÀ TÙY NGƯỜI ĐẤY!'
***
Tim Kiều Mộ thắt lại, cô ngây ngốc ngẩng đầu: "Có cai được không anh?"
Cô bé xảy ra chuyện ngay dưới mắt mình nên Kiều Mộ không thể thoái thác trách nhiệm.
"Mặc dù dùng một lần liền nghiện, nhưng can thiệp kịp thời, chắc hẳn không quá đáng ngại! Con bé ghét nhất chính là điều này." Tiêu Trì thở dài, tự trách lắm: "Bọn anh cũng có sơ suất trong công tác, anh đã viết kiểm điểm cho sếp phó Lương rồi!"
Bỗng nhiên Kiều Mộ không biết nên nói gì. Từ Phẩm Thúy Trai về, cô cứ bồn chồn suốt, cứ cảm thấy mục đích tối nay họ tiếp xúc trực diện với Quách Bằng Hải không đơn giản. Cơ mà cô đã quên hỏi chuyện này.
Tiêu Trì nhéo má Kiều Mộ, im lặng hồi lâu.
Hiện giờ Hoàng Viện vẫn chưa tỉnh, sếp phó Lương đã trưng cầu ý kiến chuyên gia cai nghiện của tỉnh. Đối phương nói trước tiên quan sát đã, nếu phản ứng không quá mạnh thì bố trí bác sĩ tâm lí cho cô bé càng sớm càng tốt, đồng thời tuyệt đối bảo mật.
Cô bé đang trong thời kỳ phản nghịch, để bạn bè biết mình nghiện ngập ở tuổi này là một tai họa lớn khỏi phải nghi ngờ.
"Quách Bằng Hải đang nóng lòng muốn bán xưởng dược. Tối nay bọn anh và gã ta chạm trán trực tiếp là tính toán tiếp tục mạo danh con gái, con rể của vị tổng giám đốc Lương kia, ra giá cao khiến gã đẩy nhanh tốc độ ra nước ngoài đúng không?" Kiều Mộ thở phù một hơi, cầm bông tăm cẩn thận làm sạch máu của vết thương.
Trời nóng, ống quần chật, một vài chỗ trên viết thương đã mưng mủ.
Tiêu Trì gật đầu, nhịn đau cười đáp: "Em yên tâm, cuối cùng xưởng dược chắc chắn sẽ rơi vào tay Tần Bân thôi! Sang Thiên là doanh nghiệp tư nhân, chủ tịch "đổ" rồi, quyền cổ đông không bị giảm hết đâu."
"Ghen à?" Kiều Mộ mạnh tay hơn, cô dùng sức nặn bỏ mủ ở chân mạnh, "Anh đã thành chồng người khác rồi, em có nên ghen tí không nhỉ?"
Đau đến nhe răng, Tiêu Trì không ngớt cười khổ: "Em biết ghen sao?"
Khẽ nhướng mày mấy cái, Kiều Mộ không trả lời. Nặn sạch mủ, cô dùng bông tăm tỉ mỉ bôi thuốc bột lên vết thương.
Băng bó lại cho anh xong, cô đứng dậy đi rửa tay. Khi trở ra đã hơn 4 giờ sáng.
Tiêu Trì chưa ngủ, anh gác chân lên bàn trà, tay cầm di động, chăm chú nhìn màn hình. Kiều Mộ ngồi xuống, ló đầu liếc qua, đoạn cô lấy đi điện thoại trong tay anh, "Ngân Kiều cố ý mặc gợi cảm như vậy ạ?"
"Ban đầu không nghĩ tới phải tiếp xúc thẳng mặt, trước khi xuất phát bất ngờ nhận được mệnh lệnh, có lẽ cô ta muốn "dìm hàng" em!" Tiêu Trì ngẩng đầu, trong ánh mắt ẩn giấu vẻ nóng bỏng sâu lắng: "Ghen thật à?"
Đáy mắt Kiều Mộ dâng lên nét cười, cô không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận: "Đi tắm rồi ngủ thôi! Sắp sáng rồi!"
Tiêu Trì duỗi một cánh tay, vòng qua eo Kiều Mộ, ôm lấy cô. Lồng ngực anh dán sau lưng cô, khẽ cười ra tiếng: "Mở quà trước đã!"
Kiều Mộ đáp "vâng". Lấy hộp quà kia qua, cô mỉm cười mở nắp.
Một cây trâm màu đen nằm giữa lớp vải lụa trắng, không quý giá, thậm chí cũng chẳng đáng tiền, nhưng chạm trổ vô cùng tinh xảo. Hoa mai sống động như thật, cánh hoa mịn màng và sáng bóng.
Cầm lên ngắm kĩ một lượt, để ý thấy trên cây trâm có khác năm chữ nhỏ theo thể Thảo: 'Tặng Ngô Ái Kiều Mộ' (Tặng Kiều Mộ tôi yêu). Phút chốc, trái tim cô mềm nhũn hóa thành nước, "Anh chuẩn bị bao giờ vậy?"
"Lần đầu tiên em đến nhà anh!" Tiêu Trì giơ tay rút cây trâm đang cài trên tóc Kiều Mộ, rồi lại ôm cô: "Về sau, chỉ được cài cây trâm này, cất cây trâm Kiều Huy tặng em đi!"
Kiều Mộ từ từ quay người, cúi đầu nắm lấy tay anh.
Tay anh thô ráp lắm, kẽ ngón cái và ngón trỏ, hai cạnh ngón trỏ, lòng bàn tay bên trái toàn những vết chai rất sâu. Cô chưa từng nghĩ tới, đôi bàn tay này, ngoài cầm súng còn có thể khắc nên cây trâm đẹp đẽ nhường ấy.
"Em thích không?" Tiêu Trì thơm má cô: "Làm đẹp hơn Kiều Huy nhiều, nhỉ?"
Đặt cây trâm xuống, Kiều Mộ xoay đầu lại, hơi vểnh khóe môi: "Anh ấy là anh trai em mà! Anh còn đến mức này cơ đấy!"
Thoáng ngẩn ra, tiếp đó không nhịn nổi, anh bật cười: "Quá ấy chứ, cậu ta cũng là đàn ông!"
Nụ cười bên môi Kiều Mộ dần đậm thêm, cô đẩy anh ngã trên ghế, nhướng mày: "Tần Bân đã nói gì với anh?"
"Cảnh cáo anh để em gặp nguy hiểm nữa thì anh ta sẽ không khách sáo!" Tiêu Trì ôm eo Kiều Mộ, năm ngón tay lùa vào mái tóc mềm mượt của cô, híp mắt đầy thỏa mãn: "Anh tưởng hắn nhất định cũng sẽ nói gì đó với em, cứ ngỡ tối nay không thể gặp em rồi!"
"Anh ta chẳng nói gì với em cả!" Kiều Mộ gối lên ngực anh, ngáp ngủ, "Ngân Kiều thì cảnh cáo em không được đùa giỡn tình cảm của anh."
Lồng ngực Tiêu Trì khẽ phập phồng, anh cười ha hả.
Kiều Mộ xem đồng hồ đeo tay, đoạn ngồi dậy bảo anh đi tắm rửa. Thức gần một đêm, hai mắt cũng mở hết nổi.
Tiêu Trì "ừ" một tiếng. Anh ôm cô ngồi lên, dịu dàng hôn trán cô một cái, rồi lê chân đi tắm.
Thứ Sáu, Kiều Mộ không phải trực ban, nhưng cũng không thể ở đây quá lâu. Thu dọn hòm thuốc xong xuôi, đợi anh ra, cô đứng dậy bước tới: "Trên người anh có vết thương, cẩn thận anh nhé!"
"Ừ!" Tiêu Trì kéo cô vào vòng ôm, nồng nàn hôn sâu một hồi mới bịn rịn buông cô, "Em cũng vậy! Nhớ mang theo điện thoại cũ để anh kiểm tra định vị của em mọi lúc!"
Đôi lông mày Kiều Mộ cong lên, cô lùi lại hai bước, khẽ khàng mở cửa, ra ngoài.
Buổi trưa, rốt cuộc Hoàng Viện cũng tỉnh. Bệnh viện gọi điện tới, thông báo cho Kiều Mộ rằng chiều nay cô có thể đến thăm.
Cất di động, mặt ủ mày chau, Kiều Mộ giải thích ngắn gọn tình hình với ông nội.
Ông nội thở dài thườn thượt, mấy lần toan nói lại thôi, sau cùng ông lặng im.
"Là cháu sơ ý, con bé bị ép nghiện ma túy. Hi vọng chuyên gia bên Tiêu Trì mời tới sẽ có cách làm cho con bé sinh ra cảm xúc kháng cự về mặt tâm lý." Kiều Mộ xoa đầu Liệt Phong, thâm tâm cô rất khó chịu.
"Cũng chỉ có thể nghĩ vậy! Đám mất dạy này, cứ phải đem đi bắn bỏ bằng hết!" Ông nội nghiến răng căm giận.
Đang chuyện trò, Tần Bân từ ngoài bước vào, xách theo một túi đầy quả vải.
Kiều Mộ nhận lấy, mang vào bếp. Thấy dì Lưu đã nấu xong cơm trưa, cô gọi điện bảo Hứa Thanh San cùng ông