Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'TRƯỚC KHÔNG NÓI CHUYỆN BÁN MẠNG, NÓI CHUYỆN BÁN THÂN ĐÃ!'
***
Cục phó Lương ngoài bốn mươi, mặt mũi đôn hậu, giữa hai hàng chân mày hiện lên nét mệt mỏi, nhưng đáy mắt ẩn giấu vài phần sắc bén. Ông ngồi xuống quan sát Kiều Mộ một chốc, vẻ tươi cười chỉ có tăng không giảm. Sếp phó Lương vào thẳng đề, nhắc luôn tới Tiêu Trì.
Quay đầu liếc Quan Công đang chột dạ, Kiều Mộ khẽ nhấp môi, lịch sự ngắt lời ông, "Muốn nói chuyện với cháu về anh ấy, có thể. Nhưng, không biết cục phó Lương lấy tư cách lãnh đạo hay tư cách phụ huynh để nói với cháu ạ?'
Sếp phó Lương dường như bị cô hỏi khó, ông bưng cốc trà uống một ngụm, rồi đáp: "Câu hỏi của bác sĩ Tiểu Kiều rất hay! Tôi là lãnh đạo của Tiêu Trì, cũng xem như bậc cha chú của cậu ta. Hôm nay mời cô đến, không có ý gì khác, chỉ muốn hiểu thêm về thái độ của cô với cậu ta là như thế nào?"
"Chú muốn hiểu rõ, không sao cả. Nhưng đây là chuyện riêng, người không liên quan có phải nên ra ngoài hay không." Kiều Mộ thản nhiên nói.
Đoán chừng Ngân Kiều đã đề cập khá nhiều nhiều với sếp phó Lương, bằng không ông cũng sẽ chẳng cố ý bảo Quan Công đi đón cô tới đây trong thời gian này. Hai kẻ Quách Bằng Hải và Trương Lương Nghiệp đang đấu đá nội bộ, hiện tại đã có hai người chết, khắp Lâm Châu lòng dân đang hoảng sợ, áp lực của tổ trọng án lớn hơn bất cứ ai.
"Không thành vấn đề!" Sếp phó Lương đặt cốc nước xuống, ra hiệu cho Ngân Kiều và Quan Công rời đi.
Ngân Kiều cau mày, liếc Kiều Mộ bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Cô ta đứng dậy, chẳng buồn ngoảnh đầu, đi thẳng. Quan Công sờ sờ mũi, lùi lại hai bước, một thoáng đắc ý lướt qua trong mắt, gã xoay người, nối gót Ngân Kiều.
Gã đã biết Kiều Mộ không phải loại người lả lơi dễ thay lòng đổi dạ.
Cửa đóng.
Kiều Mộ nhướng mày, khuôn mặt lộ nụ cười nhàn nhạt: "Thái độ của cháu với Tiêu Trì chưa bao giờ thay đổi, trong lòng anh ấy rất rõ."
"Nhưng tôi nghe nói..." Sếp phó Lương gập năm ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt dần trở nên bén nhọn, "Đám trẻ ấy mà, không ai quy định rằng sống chung thì chắc chắn sẽ kết hôn. Là bậc cha chú của Tiêu Trì, tôi vẫn hi vọng tương lai cậu ấy sẽ có một cuộc sống tốt."
"Cháu cũng nghĩ vậy. Còn về nghe nói..." Kiều Mộ ngả người dựa vào lưng ghế, dáng vẻ thoải mái: "Hẳn rằng chú cũng biết cuộc truy kích tối nay. Trước khi vụ án của Sang Thiên kết thúc hoàn toàn, quan hệ giữa cháu và anh ấy chỉ là không quen biết."
Động tác trên tay sếp phó Lương khựng lại, vẻ tươi cười cũng biến mất trong chớp mắt, ông từ từ đứng lên.
Kiều Mộ ngẩng đầu, bình thản nghênh đón ánh mắt của ông.
Sếp phó Lương nhìn cô đăm đăm một hồi đầy ý vị sâu xa, đoạn ông phấn khởi cười thành tiếng: "Chú đợi làm người làm chứng cho hôn lễ của hai đứa! Cuối cùng thằng nhãi Tiêu Trì này cũng đã làm được một việc khiến chú vui."
Kiều Mộ khẽ cười, cô đứng dậy, "Anh ấy vẫn luôn làm việc nghiêm chỉnh ạ!"
Sếp phó Lương cười ha hả, tự tay mở cửa cho cô.
Cửa phòng vừa mở, Tiêu Trì cả người ướt đẫm đứng bên ngoài, hai hàng lông mày vặn chặt, đáy mắt dâng lên cảm xúc phức tạp khó tả, không rõ là kinh ngạc hay thích thú, "Sao em lại ở đây?"
"Chú Lương mời em đến!" Kiều Mộ nắm lấy tay anh, rồi quay sang lễ phép gật đầu với sếp phó Lương: "Cháu dẫn anh ấy đi, chú Lương không có ý kiến gì chứ ạ?"
"Không có! Sáng mai cậu ta báo cáo công việc là được!" Sếp phó Lương xua xua tay, dáng vẻ đuổi người: "Mau dẫn cậu ta về thay quần áo đi!"
Đôi mắt Kiều Mộ toát ra ánh cười. Cô thoáng nhìn Ngân Kiều, sau đó dắt tay Tiêu Trì đi luôn.
Ra khỏi phòng chỉ huy, rốt cuộc Tiêu Trì bừng tỉnh, anh lật tay nắm lấy tay của cô, rảo bước xuống lầu.
Xuống tầng kế, anh ngẩng lên ngó một cái, tiếp đó ấn mạnh cô vào tường, môi áp môi: "Lãnh đạo tìm em nói cái gì?"
Bỗng dưng gọi cô tới, hẳn rằng Ngân Kiều đã nói lời gì không nên nói rồi.
"Quan tâm đến đời sống tình cảm này, sợ anh bị kẻ lừa đảo em đây dối gạt tình cảm này!" Kiều Mộ chống hai tay ngăn một khoảng giữa hai người, "Tuy em không thích chấp trẻ con, nhưng thật sự hơi phiền với cô ta."
Quần áo trên người anh đã ướt sạch, khoảnh khắc anh ghé sát, hơi lạnh truyền sang, nổi hết cả da gà da vịt.
"Thì anh sẵn lòng để em lừa thôi!" Tiêu Trì khẽ cười, nồng nàn hôn xuống môi Kiều Mộ. Tiếp đấy, anh nắm tay cô tiếp tục xuống lầu.
Phòng chỉ huy bên này không có chỗ ở, thời gian nghỉ ngơi buổi tối toàn thay phiên nhau ngủ trong xe, quần áo cũng để cả trên đấy.
Xuống lầu một, nghe tiếng mưa ngoài Trời, Tiêu Trì lắc đầu, cầm lấy chiếc ô trong tay Kiều Mô. Bung ô, anh ôm cô cùng bước vào màn mưa.
Lên xe, anh cởi quần áo ướt và kể cô nghe tình hình của Hoàng Viện, không hề nhắc tới chuyện trên đường về anh gặp phải tai nạn xe hơi tí nữa mất mạng. Ông nội Hứa đã không cho phép anh lái xe, anh luôn nhớ, nhưng lão Lục quả thực buồn ngủ quá, anh không có cách nào khác.
"Vừa rồi con bé gọi điện cho em!" Kiều Mộ nhận lấy đồ anh thay ra, bỏ vào trong chiếc túi dưới ghế ngồi, "Áp lực rất lớn!"
"Xem như còn tốt, tình trạng nhẹ thôi. Cô bé nhất định sẽ vượt qua được!" Tiêu Trì ngoảnh đầu thoáng ngó bên ngoài cửa sổ, rồi thay nốt quần. Ngồi gần lại, anh ôm cô vào lòng với sức lực kinh người, "Chiều nay xảy ra chuyện gì, em có bị thương không?"
"Em không sao." Kiều Mộ đưa tay chạm vào mặt Tiêu Trì, lòng bàn tay trượt xuống, dán lên lồng ngực lành lạnh của anh, "Đừng lo về em! Trương Lương Nghiệp hẹn anh gặp nhau ở nhà thờ ngã tư Lão Bách Hối! Em cảm thấy đây là cái bẫy. Mấy lần lão thử thăm dò đều không dám chắc. Nếu bọn anh có động tĩnh, khỏi phải nghi ngờ, điều đó sẽ cho lão đáp án rõ ràng."
"Trước khi lên lầu, anh với Quan Công cũng đã phân tích, chuẩn bị tối muộn tìm sếp phó Lương cùng thảo luận việc này." Tiêu Trì thở dài, dịu dàng hôn má cô, "Ông nội bảo muốn anh thông cảm cho ông!"
Kiều Mộ ngẩn người, không đáp lời.
Từ sân bay trở lại, cô chưa nhắc một chữ về chuyện mình bị theo dõi, còn thiếu chút chết trên đường. Ông nội nhìn ra được, phần lớn là nhờ những gì ông nội Hứa đã 'xem' lúc trước.
"Kiều Mộ..." Tiêu Trì ôm cô, giọng anh khàn đi: "Em chọn thế nào?"
Cô nhấp môi, lòng bàn ta lại trượt xuống, vẫn giọng nói đều đều và trong trẻo, phảng phất mang theo ý cười: "Anh muốn làm thế nào thì thế nấy thôi!"
Sau giây lát thảng thốt, Tiêu Trì liền bật cười: "Về thôi, anh tiễn em!"
Kiều Mộ nhếch mày, chủ động hôn anh, "Chân anh dính nước rồi, phải xử