Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'MUỐN EM Ở ĐÂY VỚI ANH Á?'
***
Đầu giây bên kia truyền tới tiếng cười ngắn của Tiêu Trì: "Viết đến mức nào thì được thông qua? Một vạn chữ à?"
"Một vạn chữ." Kiều Mộ nhếch khóe môi, khuôn mặt ửng lên nét cười nhàn nhạt: "Có vấn đề gì không?"
"Tất nhiên là... không rồi!" Tiêu Trì lại cười, thấp thoáng để lộ chút ý vị sâu xa. Đêm qua ngủ không ngon, Kiều Mộ không nhịn nổi ngáp một cái, thế nên chẳng nghe ra ẩn ý của anh.
"Ngủ thôi! Anh cũng buồn ngủ rồi!" Tiêu Trì dịu dàng không để đâu cho hết, khẽ nói: "Chiều bảo Quan Công mang bản kiểm điểm đến cho em!"
Kiều Mộ đáp 'vâng'.
Nhưng còn chưa ngủ thì Hoàng Viện lại gọi điện tới, kể rằng tâm trạng của Trương Dương lạ lắm, cô bé lo lắng hỏi Kiều Mộ có phải đã xảy ra chuyện gì không?
"Cậu ấy không nói với em à?" Kiều Mộ hỏi ngược lại.
"Không ạ! Anh ấy trở về thì cứ im thin thít, hỏi gì cũng chẳng chịu nói." Hoàng Viện thoáng do dự. Mang theo chút giọng mũi không dễ phát hiện, cô bé dè dặt: "Đã có chuyện gì hả chị?"
Kiều Mộ nhúm hai đầu lông mày, nhỏ nhẹ an ủi: "Không có gì đâu! Chị gọi điện cho cậu ấy ngay đây, em đừng suy nghĩ nhiều!"
Kết thúc cuộc gọi với Hoàng Viện, Kiều Mộ gọi cho Trương Dương. Điện thoại vừa kết nối liền nghe thấy tiếng khóc của cậu chàng.
Những gì đã chuẩn bị sẵn trong đầu loáng cái đã tiêu tan bởi tiếng nức nở ấy. Kiều Mộ mím chặt môi, lặng yên nghe cu cậu khóc đến xé ruột xé gan.
Trương Dương khóc đủ 20 phút mới thôi, vừa cất lời đã lạc hết cả giọng: "Em có thể đổi trường không chị Kiều? Em cảm thấy cực kỳ không xứng đáng vào trường đại học công an ạ."
"Em là em, ông ấy là ông ấy." Kiều Mộ bình tĩnh khuyên nhủ: "Nguyện vọng ban đầu của em khi thi vào trường đại học công an là gì, chẳng lẽ không phải để bắt tội phạm và ngăn chúng tiếp tục phạm tội sao?"
"Vì em nên Hoàng Viện mới bị nghiện. Chị cho em biết đi, em còn tư cách gì để trở thành cảnh sát bảo vệ chính nghĩa nữa chứ?" Trương Dương sụp đổ, cậu ấy vỡ òa.
"Em có!" Kiều Mộ đanh giọng. Đợi nhịp thở bên tai dần dần ổn định lại, bấy giờ cô mới ôn tồn nói: "Chú Tiêu Trì vẫn đang ở trong bệnh viện, phòng bệnh 18 - 09, khoa ngoại bệnh viện trực thuộc đại học Y khoa Lâm Châu. Em có thể đến hỏi ý kiến chú ấy xem sao."
Sau một thoáng im lặng, loáng loáng vang lên một tiếng 'vâng'. Điện thoại ngắt.
Kiều Mộ thở phù một hơi. Cài đặt đồng hồ báo thức xong, cô mệt mỏi khép mi.
Giấc ngủ của Kiều Mộ trước nay rất tốt, có điều từ khi bị Trương Lương Nghiệp đeo bám, thường thường nằm xuống giường hồi lâu mà vẫn không ngủ nổi.
Buổi chiều đi làm, Quan Công đưa hoa tới bệnh viện, kèm theo một bản kiểm điểm viết tay của Tiêu Trì, đủ 10 trang.
Kiều Mộ thờ ơ nhận lấy, chẳng nói chẳng rằng.
Quan Công bối rối vò đầu, vẫy vẫy tay mau chóng lên xe rời đi.
Chiếc Passat màu đen phun một làn khói ống xả, nháy mắt hòa vào dòng xe cộ. Kiều Mộ ôm hoa đứng đợi trước cửa lớn của bệnh viện một lúc thì Hứa Thanh San lái con Maybach S600 đến đón. Trông thấy bó hoa trên tay Kiều Mộ, cô nàng ngạc nhiên: "Không phải chứ, gã Tiêu Trì thô thiển thế mà biết mày thích hoa cát cánh á! Có lòng ghê ta!"
Kiều Mộ bĩu môi. Lên xe, thắt dây an toàn xong, cô ôm bó hoa biếng nhác ngả người trên ghế chẳng hé môi.
Thấy Kiều Mộ không định tán gẫu về Tiêu Trì, Hứa Thanh San nhún vai, đổi chủ đề: "Tao nói với bố mẹ Bành Văn Tu, điều kiện trước tiên để đính hôn là anh ta phải ở rể họ Hứa nhà tao, tương lai con cái mang họ tao. Mày đoán xem thế nào?"
"Xịt luôn! Tặng cho mày quả xe xịn này làm phí chia tay?" Kiều Mộ lườm cô bạn một cái, buồn cười, nói: "Không lỗ nhỉ!"
"Lỗ to ấy! Đây không phải phí chia tay mà là quà 'ra mắt' làm anh nuôi." Hứa Thanh San nghiến răng, "Đối tượng mập mờ biến thành anh trai nuôi của mình! Đúng là cái ngày chó má! Tao nghĩ kĩ rồi, qua Trung Thu tao đổi công việc, rời Lâm Châu."
Kiều Mộ nhướng mày sửng sốt: "Đi đâu?"
Vừa dứt lời, điện thoại có cuộc gọi. Kiều Mộ bắt máy, nghe một chốc, sắc mặt cô dần dần sa sầm: "Tôi tới ngay!"
Đầu bên này, Tam Nhi cúp máy, một tay chỉ lão Lục, tay kia ôm lồng ngực tê dại, ngồi xổm cạnh giường Tiêu Trì ho lấy ho để: "Anh Trì, em chỉ giúp được đến đây thôi! Chị dâu không tới nữa thì em cũng hết cách."
Tiêu Trì ngồi trên giường bệnh, tay trái buông thõng. Trên cái bàn nhỏ trước mặt bày giấy viết thư, chặn một góc bằng lọ mực, tay phải anh cầm bút, cắm cúi viết.
Lúc anh tỉnh lại phát hiện mình nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, khi ấy hơi lơ tơ mơ, láng máng sinh ra dự cảm hết sức không lành.
Kiều Mộ nhất định giận lắm đây.
Quả nhiên, cô nhờ Quan Công trả lại một nửa 'phí chữa trị', tin nhắn ban sáng cũng lạnh tanh, điện thoại cũng chả buồn gọi cho anh.
Giữa trưa thế nào cô gọi tới, rành rành chưa nguôi giận, giọng điệu khi nói chuyện xa lạ và rất giữ khoảng cách, chỉ thiếu nước không hỏi anh: Cảnh sát Trì, anh có việc gì không?
Sao anh lại không nghe ra chứ.
Viết xong một đoạn, chăm chú đọc một lượt, cảm thấy không hài lòng, anh xé toạc, định vứt vào thùng rác, nhưng ngẫm ngẫm lại cất cẩn thận vào trong ví. Chỉ Kiều Mộ mới được đọc bản kiểm điểm này thôi...
Tam Nhi pha trò nghịch một hồi, thấy Tiêu Trì chả đếm xỉa đến mình, hắn lẳng lặng trao đổi một ánh mắt với lão Lục, đoạn ra ngoài đợi.
Kiều Mộ bảo đến ngay, chắc sẽ không quá lâu.
Tiêu Trì đặt bút, chậm rãi ngoảnh đầu, nheo mắt nhìn lão Lục, giọng nói vẫn khàn khàn: "Tình hình Trương Dương thế nào?"
"Cậu ấy biết Hoàng Viện vì mình nên mới bị nghiện, những cái khác thì vẫn chưa biết. Hiện tại không rõ lắm, có điều cậu ấy cũng đã đến, đang ngẩn người trong xe bảo rằng muộn chút sẽ lên gặp anh." Lão Lục cầm quả táo trên tủ đầu giường, rút khăn giấy lau qua loa, rồi đưa vào mồm: "Thằng nhóc hỏi có thể đổi trường không, nó nói không xứng làm cảnh sát."
"Chốc nữa Trương Dương lên, để tôi nói chuyện với nó! Sếp phó Lương nói sao về yêu cầu của Trương Lương Nghiệp lúc sắp chết?" Tiêu Trì ngồi thẳng dậy, đưa tay mở khóa màn hình di động.
Lão Lục ngoạm thêm miếng táo nữa, nhai rau ráu, hồi lâu không trả lời.
Tiêu Trì chẳng lấy làm bất ngờ, anh cau mày: "Cho dù không công bố tên của Trương Lương Nghiệp, nhưng sau này cậu ấy thực sự làm cảnh sát thì những hồ sơ này cũng sẽ bị điều tra ra."
"Chắc không đâu! Không có trên tài liệu hộ khẩu, chỉ có trong đội chúng ta biết cậu ấy là con trai của Trương Lương Nghiệp thôi. Còn bên đội chống ma túy, ai không tham gia vụ án này thì hầu như đều không biết." Lão Lục khẽ thở dài, "Khả năng suy luận và tay chân thằng nhóc này cũng cừ lắm! Sợ về sau cậu ta sẽ đi theo con đường của bố mình thật ấy chứ!"
"Shhh..." Động phải vết thương trên vai trái, Tiêu Trì đau đến hít vào, sắc mặt nhoáng cái trở nên xầm xì: "Cậu mau thông báo cho Ngân Kiều bố trí một bác sĩ tâm lí cho Trương Dương. Tuổi này dễ nóng đầu nhất đấy!"
Nghe xong, lão Lục cầm nửa quả táo đang ăn dở vội vàng ra khỏi phòng.
Tam Nhi đứng bên ngoài đã một lúc, không thấy xe của Kiều Mộ, lại thấy