A Đào

Uống rượu


trước sau

Đông chí đến, những vết nứt nẻ cũng bắt đầu xuất hiện. A Đào cọ xát những ngón tay sưng đỏ của mình lên mép lồng hấp, định dùng hơi nóng từ lồng hấp để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy và đau nhức.

Hôm nay Kỷ Vô Ưu hơi bực bội, hắn theo nàng tới chợ, ngồi co ro ngay bên cạnh, nhưng không rảnh để ý đến người đi đường. Thời tiết lạnh giá này đúng là một vũ khí giết người lợi hại, đao không dính máu, nhưng quá trình tử vong lại rất lâu, rất đau đớn.

Một chiếc xe bò từ từ chạy ra khỏi miếu thổ địa ở phía Bắc trấn, bên dưới cái chiếu rách bươm là hai xác người chết cóng. Xe bò vắt vẻo qua từng con phố đông đúc, mọi người nhìn nhiều cũng thành quen, đám khất cái sống lay lắt trong đống đổ nát sẽ rất khó chống chọi qua hết mùa đông.

Chỉ có A Đào là hoảng sợ quay mặt đi, không dám nhìn cái đầu đầy tóc bạc bị lộ ra ngoài kia.

Vừa đứng lên, Kỷ Vô Ưu đã vô thức rên rỉ, lúc này gió lạnh trói chặt mắt cá chân, lòng bàn chân cứ như muốn tách khỏi cơ thể, hắn dậm nhẹ chân, cắn răng đi tới trước.

A Đào cẩn thận hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Nam nhân không còn sức để trả lời nàng, đi được hai bước thì dừng, xoay người lấy đi một đồng tiền trong sạp, sau đó lại bướng bỉnh đi tiếp.

A Đào chỉ biết nhíu mày nhìn bóng dáng gầy gò của hắn biến mất ở một ngã rẽ.

Cái áo bông trên người Kỷ Vô Ưu không đủ để chống lạnh, A Đào đã giúp hắn vá lại bộ đồ rách lúc hắn bị thương để mặc thêm ở trong, nhưng nó rất mỏng và nhẹ, mặc hay không cũng chẳng khác gì.

A Đào tự đẩy xe ba gác về nhà, đồ ăn đã sẵn sàng mà người nọ còn chưa chịu về, nàng chỉ phải ăn vài miếng lót bụng, đổ thức ăn dư vào trong nồi xong, ôm A Tài trốn vào buồng trong, ngồi co ro trên giường.

Trong phòng y hệt một động băng, đến cả chăn nệm cũng vô cùng lạnh lẽo, A Tài trong ngực run lên, một người một chó, cố gắng dùng nhiệt độ ít ỏi trên cơ thể để sưởi ấm cho nhau.

Con chó nhỏ rất thông minh, nó biết chậu than có thể làm ấm liền quay đầu sủa về phía chậu than.

Trời rét đậm, chăn bông, áo bông, than củi đều đang tăng giá chóng mặt, chút than đen còn lại chỉ đủ dùng cho một ngày, tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.

Mấy phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập yếu ớt, A Đào nghe thấy, cắn răng bước chân xuống giường, run rẩy mang giày vào, đi ra ngoài mở cửa.

Không biết từ lúc nào, mặt sân đã phủ một lớp tuyết dày, cách mấy chục thước, mờ mịt không cách nào nhìn rõ.

Kỷ Vô Ưu chậm rãi đi tới, trong miệng phả ra hơi lạnh, trên đầu còn dính bông tuyết, nhịn không được mà chửi tục, “M* nó, quá lạnh, ta còn tưởng mình sắp bị chết cóng ở trên đường.”

A Đào đến phòng bếp, nam nhân cũng đi theo, một tay phủi tuyết trên người, một tay để hai vò rượu nhỏ lên bệ bếp.

A Đào nói: “Ngươi mua rượu làm gì?”

Kỷ Vô Ưu đâu còn sức để trả lời nàng, hắn run như cầy sấy, ngồi co ro trước bếp lò, bỏ thêm hai khúc củi vào trong, liếc mắt nhìn quanh, tức điên nói, “Sao ngươi còn chưa đốt than?”

A Đào chỉ phải bưng chậu than tới theo lời hắn, hai người đồng tâm hiệp lực châm lửa lên.

Chờ cơ thể run rẩy hồi phục lại, hắn mới nói, “Uống rượu có thể chống lạnh.”

A Đào đột nhiên nhớ tới thức ăn còn dư trong nồi, vội vàng đứng dậy hâm nóng lại, hắn ăn ngay trong bếp, đồ ăn nóng hổi và than lửa ấm áp theo nhau chảy vào lục phủ ngũ tạng.

Nhưng hắn chê bánh quế không đủ ngọt, hai miếng bánh thơm ngon còn nguyên trên mặt đất, A Đào chưa kịp nhặt thì A Tài đã nhanh chóng bổ nhào tới ngoạm lấy, trốn sâu vào trong đống củi.

Cơm nước xong, hai người trở lại buồng trong. Kỷ Vô Ưu vốn định nằm nghỉ một lát, nhưng hai chân cứ như bị muỗi cắn, ngứa lại đau, hắn xoa hai chân, khó chịu nhích tới nhích lui.

A Đào ngồi dưới chân giường, ngón tay cứng đờ kéo căng khung thêu, thấy dáng vẻ không yên của hắn, bèn hỏi, “Sao vậy?”

Kỷ Vô Ưu chôn mặt trong chăn, ồm ồm hô: “Ngứa, chân ngứa.”

A Đào chỉ phải xốc chăn lên xem.

Mới nhìn đã phát hiện mười ngón chân của hắn đã sớm sưng đỏ, rõ ràng là bị quá nhiều hơi lạnh ngấm vào, bắt đầu nứt da.

A Đào định vươn tay, lại sợ hắn nhục mạ, chỉ phải hỏi: “Hay để ta đi nấu nước cho ngươi ngâm chân?”

Kỷ Vô Ưu hận không thể lấy mũi kiếm gọt bay chỗ sưng ngứa, hắn chưa từng nếm trải loại đau khổ này, cả người như con kiến chới với trong chảo nóng, không một khắc được yên ổn. Lúc này, hắn đã quên việc chán ghét nàng đụng chạm, chỉ liên tục kêu la, “Mau, mau giúp ta.”

A Đào dở khóc dở cười, chỉ phải vươn tay tới, gãi nhẹ cho hắn, chân hắn sưng to như cục bột giãn nở, trắng đến mức có thể thấy rõ gân xanh, để tránh làm da bị rách, nàng chỉ có thể dùng vết chai sạn trên các ngón tay để giúp hắn đỡ ngứa.

Hắn sướng đến mức phải run lên, cảm giác tê dại dưới chân truyền đến khiến hắn nhịn không được mà rên nhẹ, chờ hồi thần lại hắn mới thấy bối rối.

Thật lâu sau, thấy hắn yên lặng, nàng mới bế A Tài tới đặt dưới chân hắn. Ai ngờ bộ lông xù xì của A Tài làm hắn đau đớn không thôi, sau đó lại là một trận la hét long trời lở đất. A Đào hết cách, chỉ đành nằm xuống góc giường, tiếp tục gãi cho hắn.

Có lẽ là bị cơn rét sáng nay ‘dạy bảo’ quá nghiêm khắc, mãi đến chiều hắn mới dám xuống giường.

Tuyết đã ngừng, nhưng vẫn còn một tầng mỏng bám trên tường, trên mặt đất, trên xe ba gác, liếc mắt là thấy, sáng lấp lánh. Ánh trăng chiếu xuyên qua màn sương mù dày đặc, như treo một miếng lụa mỏng trên cây ngô đồng trụi lá, tơ lụa đắt nhất phương Nam cũng không trắng sáng đến mức này.

Dưới tàng cây có một cái bàn gỗ, trên bàn không Bách Nhật Hương của Túy Quỳnh lâu, chỉ có thể lấy thứ rượu gạo rẻ tiền do địa phương này sản xuất để giải sầu.

Mỗi lần đông chí, ba huynh muội bọn họ sẽ vây quần bên nhau thưởng rượu trò chuyện. Trong Thủy Noãn các xanh biếc của hắn, bốn phía thông gió, nhưng hơi lạnh không rót vào, chỉ có hơi ấm vờn quanh, ngay cả hoa xuân tưởng chừng như khó sống cũng dần hé nụ.

Phụ thân là người thích hoa cỏ, hắn thừa hưởng sở thích này từ cha mình, một năm bốn mùa, toàn bộ Bắc Nguyệt sơn trang như được thêu hoa, cả mười dặm hoa sen trong thành Đông Hồ kia, cũng chỉ đủ trang trí một góc trong sân nhà hắn.

Kỷ Vô Ưu vỗ vào vò rượu, học theo cách Trương Úc Bạch ngửa đầu chè chén. Rượu lạnh lan khắp khoang miệng, chảy xuôi từ cổ họng xuống bụng, cảm giác nóng rát bốc lên, cả người như bị ai đó đánh vào gáy, say đến choáng váng.

A Đào đứng im dưới mái hiên nhìn ra, thấy hắn vỗ đầu thở hổn hển, bèn mở miệng khuyên, “Bị thương thì đừng uống nhiều quá.”

Kỷ Vô Ưu liếc xéo nàng, nữ nhân này thích
nhất làm hắn mất hứng, nhưng hôm nay hắn không có tâm trạng so đo với nàng.

“Lại đây.” Hắn gật gù vẫy tay với nàng, “Ngươi cũng tới uống đi.”

A Đào lắc đầu, ôm A Tài định vào buồng trong, còn chưa đi được hai bước đã bị hắn quát, “Ta bảo ngươi lại đây.”

A Đào chỉ phải chậm chạp đi tới, nam nhân nào sau khi uống rượu cũng sẽ đổi tính, nàng sợ hắn sẽ nổi điên ra tay đánh mình, cả người hơi gò bó.

Hắn đẩy vò rượu tới trước mặt nàng, “Uống một ngụm đi, đảm bảo mọi phiền não sẽ tan biến.”

Trong đêm lạnh, gương mặt hắn hóa thành ánh trăng, như một khối ngọc được mài nhẵn tỉ mỉ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Nàng nhận lấy vò rượu, dưới ánh mắt thúc ép của hắn, nhăn mặt uống một ngụm. Ai ngờ bị sặc, rượu này quá mạnh, nàng cảm thấy cả cổ họng như đang bị nướng lên.

Dần dần, khắp người đều được thả lỏng, nhân lúc cồn chưa thấm, nàng vẫn có thể cảm nhận được vị ngọt trong cái cay nóng.

Ánh trăng trở nên mơ hồ, gió lạnh thổi vù vù, nhẹ nhàng như cành liễu phất qua người.

“Thế nào?” Hắn cười, “Có phải mọi phiền não đều tan biến đúng không?”

Nàng không trả lời, vô thức uống thêm một ngụm, đây thật sự là bảo vật chống lạnh.

Kỷ Vô Ưu lại mở nắp một vò rượu khác, ngửa đầu rót một hơi, thở hổn hển. Hắn cảm giác cả người nhẹ bẫng, như đang quay về đêm hè phương Nam, có điều nơi này quá nghèo nàn, còn chẳng có đom đóm làm bạn.

Nữ nhân bên cạnh không biết đã ngồi xuống từ lúc nào, nằm trên bàn, ngẩn người nhìn chằm chằm cây ngô đồng, hai người im phăng phắc, vì vò rượu này, đêm đen này, trận tuyết này.

Hắn nhìn ánh ánh trăng trên ngọn cây khô héo, nhẹ nhàng cười, “Khó trách sư huynh thích uống rượu mạnh, thì ra là thoải mái như vậy.”

“Cái gì?” A Đào quay đầu nhìn hắn, nghi ngờ hỏi. Búi tóc của nàng hơi lộn xộn, hai má đỏ ửng, không còn dáng vẻ từng trải cứng nhắc nữa, trong ánh mắt hiện ra chút ngây thơ như thiếu nữ.

Kỷ Vô Ưu dời mắt từ ánh trăng xuống mặt nàng.

Giọng hắn không còn lạnh lùng như trước, rất nhẹ rất chậm, hoặc đang nói chuyện với nàng, hoặc đang nói với con quạ đen trên cây, cũng có thể là với ảo ảnh mà chính hắn không sờ được, “Đông chí năm ấy, mẹ ta chết vì bệnh, sư huynh cùng ta uống rượu suốt một đêm.”

Từ nhỏ sống trong giàu có, cả đời suông sẻ, không nhiều người thật lòng đối xử tốt với hắn, chỉ có sư huynh là khác, không bao giờ nịnh hót lấy lòng hắn như những kẻ khác, hắn chỉ biết, y luôn xuất hiện vào lúc hắn bất lực và đau lòng nhất, im lặng chờ đợi, an ủi trái tim cô tịch của hắn.

Để rồi… không biết từ bao giờ, hắn đã coi y như cây xương sườn trong người, vì y đánh đổi, vì y mà không tiếc cả mạng sống.

A Đào lẩm bẩm, “Mẹ ta cũng chết vào mùa đông.” Có lẽ chỉ có bệnh tật mới không sợ rét lạnh, không quan tâm ngươi bần cùng hay phú quý, nó đột nhiên đến, tuyệt nhiên đi, không lưu tình chút nào.

Hai người ngồi trong sân, lần đầu tiên có cảm giác đồng mệnh tương liên.

“Cho nên ta ghét mùa đông nhất.” Hắn nói, giọng nói phiêu tán trong bóng đêm, bị bước chân người đi đường mang đi.

Mùa xuân có hoa, mùa hè có ve, mùa thu có lá rụng, có người thân, có bạn bè, có hồi ức, mùa đông chỉ có rét lạnh và cái chết, đến cả hoa mai cũng không làm dậy nổi ý thơ.

Rượu càng uống càng ít.

Ánh trăng trong vắt, cái bóng của cây ngô đồng bị kéo dài vô tận, nhánh cây hiện ra vô số bóng dáng quỷ dị. A Đào nhìn bọn nó, ánh mắt mê ly, định vươn tay bắt lấy, nhưng có lẽ vì quá say, vì quá mê luyến hơi ấm, nàng dường như tách mình khỏi con người ban đầu, biến thành một cô nương gan dạ cởi mở, đó là hình tượng mà nàng muốn làm khi còn trẻ.

A Tài đột nhiên nhảy lên bàn, vươn cái lưỡi nhỏ liếm lấy vò rượu bên cạnh. Kỷ Vô Ưu nổi hứng, chấm một chút rượu, quét lên mũi nó, nó kêu thảm tránh thoát, trốn đến tàng cây, dùng lưỡi rửa sạch mũi mình, ánh mắt đầy tủi thân.

Hai người thấy vậy đều cười to, bả vai run rẩy, dựa vào nhau.

Kỷ Vô Ưu nhìn sườn mặt sạch sẽ của nàng, hỏi: “Có phải ngươi đang trách ta?”

A Đào nhìn hắn, dưới tác dụng của cồn, mặt hắn mơ hồ không rõ, lắc lư không ngừng. Hiện giờ, suy nghĩ của nàng rất hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu được ý hắn. Nhưng hôm nay nam nhân rất khác, hắn trở nên dịu dàng và kiên nhẫn, từ từ giải thích, “Ta huỷ hoại ngươi, không phải sao? Nam nhân kia thật sự thích ngươi.”

Chút dịu dàng bất ngờ này khiến A Đào không thể từ chối, nàng lắc đầu, ánh mắt pha chút hoảng hốt, “Người như ta vốn không đáng để người khác thích, dù ngươi không nói, ta cũng sẽ từ chối hắn.”

Không hiểu sao Kỷ Vô Ưu lại thấy vui, hắn nhếch môi, uống cạn một ngụm rượu cuối cùng rồi đứng dậy muốn đi, nhưng hai chân nhẹ như bông khiến hắn phải ngã ngồi xuống ghế.

Nàng đi tới đỡ hắn, kết quả hai người cùng ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo.

A Tài lo lắng chạy tới, kêu ư ử.

Kỷ Vô Ưu không tức giận, hắn ngẩng đầu nhìn trời, thở ra khói trắng, “Hôm nay cũng là sinh nhật của ta.”

Hình như A Đào không nghe thấy, nàng say rồi, say đến mức chỉ có thể nằm sấp trên người hắn, tay chân bủn rủn không còn sức để ngồi dậy. Hắn thở ra một hơi, đẩy nhẹ bả vai nàng, nói, “Đứng dậy đi.”

Mất một lúc lâu, hai người mới đỡ lấy nhau, loạng choạng đi vào phòng.

Bọn họ không kịp cởi quần áo đã ôm nhau ngã xuống giường ngủ say.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện