Tại khách sạn Y
“ Này làm xong việc thì nhị tiểu thư sẽ chuyển hết số tiền còn lại đúng không ?”
“ Tất nhiên rồi. Mau đưa cô gái này tới phòng của Quốc tổng đi. Đáng thương thật đẹp thế này mà vị lão già đấy ăn sạch thì thật uổng phí. Nghe bảo đây là đại tiểu thư Nhan gia đấy. Bị lão già đấy ăn rồi bị nhị tiểu thư tính kế thì thật thảm a.”
“ Ngươi còn lải nhải đến bao giờ ? Trễ một phút Quốc tổng đem ngươi biến khỏi thành phố A bây giờ !”
Cơ thể Minh Nguyệt nóng ran lên. Cô mơ hồ nghe được cuộc đối thoại của hai tên kia nhưng lại không đủ sức chống chọi lại. Cô thầm khóc tại sao lại quá tin tưởng Nhan Liễu Yên uống ly rượu đấy...
Hai tên này bước tới quầy lễ tân lấy thẻ phòng. Cô lễ tân nhìn thấy gương mặt đoan trang hiền thục của Minh Nguyệt nghĩ là người của lão gia bố trí liền đưa thẻ phòng tổng thống cho chúng.
“ Quốc tổng thật hào phóng ! Từ khi nào ông ta có thể dùng phòng tổng thống vậy?”
“ Không liên quan đến chúng ta !”
Chúng bước vào phòng đặt Minh Nguyệt xuống giường rồi nhanh chóng đi mất. Minh Nguyệt nằm trên giường khó chịu đến bức người rồi ! Muốn thoát ra ngoài nhưng cơ thể vô lực không thể cử động được. Bỗng nhiên cửa phòng mở ra một người đàn ông cao ráo bước vào. Anh nhìn thấy trên giường có một cô gái liền gào lên.
“ Chết tiệt thật ! Ông nội cứ phải đem phụ nữ vào cho mình sao ? Mình đã bảo Trương Lý cản người của ông rồi mà.”
Minh Nguyệt sợ hãi tột cùng. Từng nhịp tim bỗng loạn xạ. Cô bị chuốc thuốc nặng cả cơ thể từng đợt run lên. Cô chồm dậy kéo tay anh người vặn vẹo mở miệng. Giọng nói trong trẻo ngọt ngào vọng vào tai anh.
“ Xin anh cứu tôi với.”