Trên máy báy tư nhân của Vương Hàn
“Thiếu gia! Phu nhân xảy ra chuyện rồi!”
Vương Hàn xanh mặt cố kiềm chế sự tức giận.
“Cậu nói rõ ràng cho tôi! Cô ấy bị gì?”
“Phu nhân muốn đi dạo nhưng mà khi tôi gọi điện lại thì cô ấy không bắt máy.”
“Nói địa chỉ nơi cuối cùng cậu gặp cô ấy! Nhanh!”
“Đường Y, phố XX”
Vương Hàn ném chiếc điện thoại qua một bên, nhanh tay cầm chiếc laptop hack vào hệ thống camera giám sát của phố XX. Hiện trên màn hình là bóng dáng xinh xắn quen thuộc bị tên đàn ông kia đánh thuốc bất tỉnh! Đôi mắt diều hâu trở nên băng lãnh có thể giết chết bất cứ ai ngay bây giờ!
“Tiểu Nguyệt! Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!”
Minh Nguyệt khẽ run mình mở mắt, thuốc mê vừa hết tác dụng cô liền cảm thấy cảm giác đau đớn phía sau gáy. Cô bị bắt tới một căn phòng lạ lẫm. Phía bên ngoài là tiếng nói chuyện của vài người đàn ông. Minh Nguyệt cố gắng di chuyển thân mình tiến tới phía cửa áp tai vào nghe.
“Tôi đã đem cô ta tới, số tiền còn lại sẽ được chuyển vào ngày mai. Tôi hi vọng các người làm ăn theo đúng những gì đã nói.”
“Xong việc rồi anh có thể đi, tôi sẽ là người chuyển anh số tiền còn lại. Quốc tổng, như ngài mong muốn, tôi mong ngài sẽ đầu tư vào dự án mới của Nhan gia.”
Giọng nói quen thuộc kia oang oang vào trong tai Minh Nguyệt. Lại là Nhan Liễu Yên! Lại là Nhan gia! Cả hai lần đều là cô hãm hại tôi! Minh Nguyệt không cho bản thân mình khóc. Giờ phút này cô lại càng tỉnh táo lên.
“Nhan tiểu thư cô cứ yên tâm. Tôi sẽ giữ đúng thoả thuận. Cô ta bị đánh thuốc giờ cũng đã tỉnh. Phiền cô trở về để tôi thưởng thức món ngon mad cô dâng. Hahahaha!” Giọng cười đểu cáng của tên Quốc tổng khiến cô rùng mình sợ hãi.
Minh Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Cô đứng dậy muốn chạy thoát nhưng lại không thể. Thuốc mê quá mạnh khiến cơ thể cô không đủ tỉnh táo để chạy trốn. Tiếng mở cửa đập vào tai khiến cô càng run sợ. Trước mắt cô là một tên béo tầm 40 tuổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ biến thái và thèm muốn. Hắn ta bảo với đám thuộc hạ khoá trái cửa rồi nhìn cô với con mắt đói khát.
“Hahaha! Đúng là một đại mĩ nhân. Sao cô em lại ở dưới sàn vậy? Em muốn chơi ở đây ư? Thật thú vị. Nào cô em, ta sẽ khiến em cảm thấy sung sướng.”
Hắn cười phá lên rồi tiến tới phía Minh Nguyệt như con hổ đói. Cô nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn nhỏ bên hông, cô cầm chiếc đèn ngủ chĩa về hướng tên béo cảnh cáo.
“Tôi không cho phép ông tới đây! Cút ra, tôi sẽ không tha cho ông đâu! Đồ dơ bẩn khốn kiếp!”
“Cô nói ai là dơ bẩn?! Con đ* chết tiệt này!” Hắn đưa tay nắm lấy đèn bàn ném sang một bên rồi dùng tay tát thẳng vào một bên má của cô. Gương mặt trắng hồng của cô in đậm năm dấu tay của hắn. Khoé miệng rỉ máu, mùi tanh tràn ngập khoang miệng. Cả người cô run rẩy lùi về phía sau.
Mã Quốc rút chiếc thắt lưng dùng sức trói cô lại. Rồi cầm ly rượu trên bàn nốc vào cái miệng nhỏ nhắn của cô. Hắn ta cười khẩy một cái rồi đem cô ném trên giường. Minh Nguyệt vì sợ mà không ngừng chửi rủa hắn ta. Nhưng hắn lại tiếp tục tiến tới gần hơn.
“Đại mĩ nhân à, cô ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ cho cô lên đỉnh!”
Những lời nói dâm tà của hắn càng khiến cô cảm thấy ghê tởm. Hắn ghì chặt tay cô xuống giường rồi xé toang chiếc