Cuối cùng ngày chủ nhật cũng đã tới, với trái tim non nớt của người mới sập bẫy ái tình như Minh Nguyệt, cô hào hứng đến nỗi mất ngủ! Nếu không phải đêm qua anh ép cô ngủ thì hôm nay cô đã thành gấu trúc mất rồi!
Minh Nguyệt dậy từ sớm chuẩn bị tươm tất. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài cùng chiếc áo trễ vai xinh xắn. Bờ vai trắng nõn nà, cùng thân hình ngọt ngào khiến cô giống một nàng tiểu thư dịu dàng, đáng yêu.
Vương Hàn tựa lưng vào cửa ngắm nhìn cô gái nhỏ của anh. Cũng không phải lần đầu anh nhìn thấy vẻ đẹp của cô nhưng sao trái tim anh lại liên hồi loạn nhịp? Cô đúng là tiểu yêu tinh giết chết anh!
“Em đừng có mặc áo trễ sâu như vậy được sao? Người đàn ông khác cũng sẽ giống tôi mà thèm khát em đấy!” Vương Hàn đưa tay kéo áo lên.
“Hừ. Anh ghen sao?!” Minh Nguyệt bĩu môi.
“Ừm! Chỉ có tôi mới được nhìn em đẹp như vậy thôi!” Anh kéo cô lại áp sát vào ngực anh, đặt một nụ hôn nồng cháy xuống cánh môi anh đào đẹp đẽ kia.
“Ưmm...ânn...mau đi thôi...” Minh Nguyệt dùng sức đẩy anh ra, lồng ngực phập phồng từng hồi.
Vương Hàn mỉm cười kéo tay cô. Hôm nay anh nhất định phải làm đúng kế hoạch như Anh Duệ và Minh Hữu đã bày! Kiểu gì cũng khiến cô điêu đứng. Lần này em không thoát được tôi đâu tiểu Nguyệt.
Tại rạp phim.
“Vương Hàn tại sao lại không có người vậy? Chẳng lẽ anh bao hết cả rạp phim này ư?” Minh Nguyệt nhìn thoáng qua là đã biết cái rạp này bị anh bao đứt rồi!
“Ừm. Nhiều người sẽ để ý em. Tôi không thích. Còn nữa sau này em gọi tôi là Hàn đi, tôi thích em gọi như vậy.”
“Gọi tên thân mật vậy làm gì chứ...chúng ta cũng chưa tới mức đó!” Minh Nguyệt khẽ cúi gầm mặt, né tránh ánh nhìn của anh.
“Chúng ta là vợ chồng, cũng đã làm chuyện kia rồi, tôi còn bỏ việc để cùng em hẹn hò, như vậy còn chưa đủ thân mật sao vợ yêu?” Vương Hàn vòng tay qua eo cô, nhếch môi nhẹ nhàng nói.
“Không nói lại anh! Hôm nay chúng ta coi phim gì?”
“Phim tình cảm.”
Anh vốn đã chuẩn bị hết rồi. Anh Duệ nói không người phụ nữ nào là không coi phim tình cảm, kiểu gì cô cũng sẽ cảm động đến khóc rồi dựa vào vai anh. Kế hoạch hẹn hò hoàn hảo!
“Thôi nào. Coi phim khác đi, trinh thám viễn tưởng nhé? Tôi thích coi loại đó hơn.” Cô trước giờ chỉ thích loại phim phá án hay giải mật đố chứ không hề thích kiểu phim sến súa yêu đương.
Vương Hàn lặng người vài giây, gương mặt anh sắp đen như đít nồi rồi a! Tên Anh Duệ lừa đảo này?! Em dâu của cậu lại thích trinh thám viễn tưởng hơn đấy!
“Ừm, tuỳ em!” Vương Hàn nhìn cô trìu mến, trong lòng đang buồn sắp chết rồi! Ai lại ngờ vợ anh lại mạnh bạo đến nỗi không thích xem phim tình came chứ? Cô có phải con gái không vậy?
Phim vừa chiếu đến cảnh giải đố trong căn phòng bí ẩn, Minh Nguyệt liền chau mày khó chịu.
“Kịch bản gì mà thiếu hấp dẫn, mật mã dễ như vậy mà còn không biết! Mật khẩu là XXXY ở trên đồng hồ bên tay phải kia kìa. Có vậy cũng không tìm ra.”
Vương Hàn nhìn cô rồi quăng một câu.
“Không phải ai cũng có IQ cao như em đâu.”
Người ta giải chưa xong mà em xem phim cũng giải được. Nhưng lũ người trong phim cũng ngu ngốc. Mật mã của cái cửa tiếp theo là EYES mà cũng không biết!
Rồi đến cảnh tìm cách thoát khỏi căn phòng mê cung, Minh Nguyệt lại quay sang hỏi anh.
“Hàn, chỗ này phải chạy qua phải rồi rẽ trái, gặp cái gương rồi đẩy ra đúng không?”
“Em sai rồi. Phải chạy ngược lại, vì đây là mê cung ngược.”
Anh cùng cô trò chuyện suốt cả bộ phim về mọi cách giải đố. Ôi trời có ai mà nhờ được hẹn hò trong rạp phim thay vì nắm tay, tựa đầu, quấn quít thì anh và cô lại ngồi giải đố trước cả nhân vật trong phim tìm ra đáp án!
Bộ phim vừa kết thúc, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, cảm giác xem phim này cũng không tệ, ít ra cô cũng đã nói chuyện với anh rất nhiều. Cô cũng không còn dè dặt với anh nữa.
“Hàn, sau này anh nhất định phải thi giải đố với tôi!”
“Em nghĩ em có thể thắng tôi sao?”
“Nhất định sẽ thắng!”Minh Nguyệt chống tay vỗ ngực tự hào. Cô cũng đứng thứ năm thế giới! Anh lại coi thường cô đến vậy ư?!
“Nào, chúng ta đi ăn.” Vương Hàn thấy cô gái nhỏ kia kiêu ngạo hống hách nhưng trong mắt anh lại thấy đáng yêu thôi!
Tại nhà hàng Vary
“Thưa thiếu gia, hiếm khi ngài tới đây dùng bữa, hôm nay chúng tôi sẽ phục vụ tận tình cho ngài.” Một người phụ nữ trung niên kính cẩn cúi người.
“Đây là phu nhân, tôi đưa cô ấy tới đây để mọi người biết mặt.” Anh siết eo cô, giọng nói lạnh lùng hô lớn.
Lại tiếp tục là trận xôn xao như thường lệ, Minh Nguyệt đem ánh mắt khinh miệt nhìn anh.
“Hàn, anh xem anh ghét nữ nhân đến khi anh dẫn một cô gái tới đây họ lại bàn tán đến như vậy? Nếu anh thật sự không có vợ thì có lẽ họ đều nghĩ anh là...gay!” Minh Nguyệt nhón chân, thì thầm trong tai anh.
Anh cúi đầu xuống, đưa miệng cắn nhẹ vành tai cô, mê hoặc nói “Nếu em còn cho rằng chồng em gay thì tôi không ngại nếu cho em thử sức mạnh thực sự của tôi đâu!”
Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng. Cái gì mà sức mạnh thực sự chứ...chẳng phải cô đã thấy rồi sao...
Bước vào căn phòng tổng thống, cô thật không biết được Vương thị lớn mạnh đến cỡ nào. Tất cả đều được chạm chắc tinh tế, đồ trang trí cũng đều là những vật phẩm hiếm có, cách bày biện cũng cô cùng hợp lý và hài hoà. Đây đích thị là chốn dành cho những người có tiền tròn giới thượng lưu. Nhìn thực đơn xem, toàn những sơn hào hải vị đắt tiền.
“Nơi này là tâm huyết của Vương lão gia, ông muốn có một nơi ấm cúng và tràn ngập hạnh phúc nên đã cho xây dựng nhà hàng này. Ông mong muốn ai ai tới đây cũng đều được hạnh phúc.” Vương Hàn kéo ghế cho cô.
“Em không cần gọi món khác đâu. Tôi đã gọi hết rồi.” Anh lấy chiếc thực đơn rồi ra hiệu với người phục vụ đem món lên.
Trên bàn đều là những món ăn ngon mắt. Tất cả đều là món yêu thích của cô. Sao anh biết cô thích cà ri gà với cả vịt bắc kinh? Cùng món rau xào thịt này nữa.
“Sao anh biết tôi thích ăn những món này?” Minh Nguyệt hơi mất hồn nhìn anh.
“Tôi là chồng em mà. Nên những điều cơ bản này cũng phải biết chứ.” Vương Hàn gắp cho cô một miếng vịt.
“Từ bao giờ anh học cách nói chuyện ngọt như vậy chứ? Với cả anh cũng đâu thích ăn rau? Sao lại gọi nhiều món rau như vậy?”
“Học ăn dần. Chẳng phải em nói ăn rau rất tốt sao?” Vương Hàn gắp một miếng rau lớn bỏ vào miệng. Anh không phủ nhận rằng bất kì lời nào cô thốt ra đều có sức ảnh