Y Cát ngủ một mạch đến tận xế chiều, đầu cô choáng váng, nặng nề. Y Cát đưa tay xoa đầu, rốt cuộc thì hôm qua cô uống bao nhiêu lon vậy? Tại sao cô lại về tới nhà? Là anh tới đón cô sao?...
Y Cát nhíu chặt mày, cả căn phòng rộng lớn đều không có ai cả. Chắc anh lại đi ra ngoài rồi. Cô khoác chiếc áo ngủ bằng lụa, nhanh chóng đi xuống dưới kiếm chút đồ ăn. Cái dạ dày nhỏ của cô đang điên cuồng kêu gào rồi.
“Dì ơi, dì làm cho con một bát canh giải rượu với chút đồ ăn đi ạ. Anh Duệ chắc lại đi tới tối rồi.”
Y Cát vô tư bước vào bếp như thường lệ, vẻ mắt ngái ngủ rồi bù. Vừa bước vào bếp, cô đã thấy hiện tượng lạ. Cái người đàn ông kia, sao lại ở nhà vào giờ này?? Ôi trời có phải cô còn say không???
“Dì ơi, hình như con vẫn còn say thì phải? Sao lại thấy anh ấy ở nhà? Điên mất thôi.” Y Cát sợ hãi run lên như thể gặp ma vậy, cô choáng váng dựa lưng vào tường.
“Cô chủ...”
“Em còn định ở đó đến bao giờ? Hôm nay tôi phải bỏ việc để ở nhà với em đấy. Mau ra đây.”
Y Cát vẫn chưa hiểu gì cả, vẫn cứ đứng tại chỗ ngây người ra nhìn anh. Đầu cô trì trệ suy nghĩ, tâm tư cô cứ mãi bay bổng ở nơi nào đấy. Anh lại bỏ hết tất thảy để ở với cô? Có phải trò đùa của anh phải không? Trước giờ anh chưa hề đối xử như vậy đối với cô cả...
Anh Duệ thấy cô vẫn cứ đứng như trời trồng, anh bước tới bế cô lên, nhanh chóng đặt cô xuống ghế.
“Em đừng có như xác chết như vậy, mau uống canh giải rượu đi.”
“Canh này là?...”
“Là tôi nấu.”
Ôi trời đất! Anh lại tự tay vào bếp nấu cho cô? Hẳn cô vẫn còn đang ở trong mơ đi? Hôm nay anh có bệnh à? Trái tim cô đập liên hồi như đánh trống, cô nghĩ nếu là mơ thì cô sẽ chết chìm trong giấc mộng này mất.
“Em yên tâm đi, tôi không hề đầu độc em. Dì ở bên cạnh chỉ cho tôi.”
“Cô chủ dùng thử đi. Thiếu gia đã tốn rất nhiều công sức vào đấy ạ...”
“Công sức gì chứ.” Anh Duệ gãi đầu, lười nhác trả lời
“Tại sao anh lại làm như vậy? Đối xử tốt sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy.” Y Cát thấy thái độ kìa, trong lòng liền nguội lạnh đi vài phần, nhưng hình như...cô vẫn có hi vọng?...
“Bởi vì em bị bệnh, tôi hẳn phải có trách nhiệm với em. Đó là điều tối thiểu.”
“À...vậy thì cảm ơn anh. Tôi sẽ ăn thật ngon.”
Y Cát như bị dội thẳng một gáo nước lạnh. Ánh mắt cô chất chứa sự lạnh lẽo và cô đơn...cô đúng là điên rồi, anh là người như thế nào, suy nghĩ ra sao hẳn cô là người hiểu rõ nhất. Vậy mà cô còn đi hi vọng điều chết tiệt gì? Đúng là xấu hổ mà.
Anh Duệ thấy cô im lặng ngồi ăn, tâm tình cũng tốt lên. Bỗng nhiên anh nhận được cuộc gọi. Là số lạ.
“Alo?”
“Xin chào, em là Minh Nguyệt. Hiện tại em có thể gặp anh được không?”
“Được chứ.”
“Hẹn anh tại quán cà phê ở gần quảng trường.”
Anh Duệ vừa cúp