Y Cát rời nhà Minh Nguyệt liền tới nhà mẹ. Nhà mẹ cô ở trong một con hẻm nhỏ, cách quán ăn không xa lắm. Trước đó, cô còn ghé ngang qua mua một chút đồ cho mẹ.
Cô đứng trước mái hiên nhà cũ kĩ, rêu xanh phủ đầy bức tường cũ, hai bên hông nhà trồng đầy hoa hồng và oải hương mà cô thích. Hương hoa nhè nhẹ dậy lên trong tim cô một hồi nhung nhớ. Cô đưa tay sờ vào mép cửa cũ mèm, cách cửa thơm mùi gỗ thoang thoảng, hoà cùng mùi đất tươi mát. Ngôi nhà của kỉ niệm, nay phải đi xa lòng cô cũng nhói đi mấy phần. Những kí ức ùa về như sóng dữ, cuồn cuộn gợi nhớ tuổi thơ hồn nhiên khi ấy.
Khoé mắt cô khẽ đỏ, Y Cát vội vã dùng khăn lau đi, tay cô xách ba bảy túi bước vào nhà. Vừa vào nhà đã thấy bóng dáng thân yêu quen thuộc đang cặm cụi quét nhà.
“Mẹ...con về rồi.” Y Cát cảm giác họng cô như bị mắc nghẹn, lời nói thốt ra vô cùng khó khăn.
“Tiểu Cát? Con sao vậy? Con khóc đấy à?” Dì Mai đặt cây chổi sang bên cạnh, cẩn thận cầm lấy mấy túi đồ trên tay Y Cát.
“Dạ. Con nhớ mẹ quá đấy hì hì...” cô nặn ra một nụ cười chan hoà, ánh mắt biết cười rạng rỡ hướng đến mẹ.
“Cái con bé này, còn nhỏ thế cơ à? Có chuyện gì mới về đúng không? Công việc mệt mỏi quá huh?”
“Dạ không...” Y Cát gượng gạo đảo mắt. Cô không thể nói rằng trước giờ cô không có đi làm gì cả...Chuyện mà cô trước giờ đang đảm nhận đó là tình nhân của Tuệ Anh Duệ...
“Vậy thì chuyện gì mà làm con buồn lòng vậy? Nào nào, ngồi đây.” Dì Mai bận rộn dọn dẹp phòng khách, bà đưa tay phủi chiếc ghế cũ rồi ép người Y Cát ngồi xuống.
“À thì, con có tin vui mẹ à. Thật ra thì...con được chuyển công tác.”
“Nếu vậy thì hay quá còn gì? Công tác là chuyện phải vui chứ?” Ánh mắt dì Mai sáng rực lên, trong lòng hồ hởi phấn khích. Con gái bà thành công, thì bà là người hạnh phúc nhất.
“Nhưng con chuyển công tác qua Mỹ...”
“Mỹ? À...vậy thì càng tốt chứ sao.” Trong nháy mắt, vẻ mặt của dì Mai thoáng vẻ buồn bã khó thấy nhưng rồi lại nhanh chóng cười nói như ban đầu.
“...” Y Cát nhìn chăm chú mẹ cô. Cô ở bên cạnh mẹ suốt bấy nhiêu năm, chẳng lẽ cô không hiểu mẹ mình? Bà luôn vui vẻ, rạng rỡ. Tính cách của cô cũng chính từ mẹ mà được di truyền lại. Vẻ mặt khi nãy, không phải cô không nhìn thấy. Trái tim cô trong vô thức siết chặt lại như bị bóp nghẹn.
“Mẹ hiểu con đang lo lắng điều gì. Tiểu Cát à, con cứ việc tới đó làm việc, không việc gì phải suy nghĩ bận tâm về mẹ. Ở đây mẹ có một mình đâu, còn quán ăn, còn bạn bè mẹ ở đây, à còn có cả tiểu Nguyệt nữa mà. Có gì đâu mà con phải bận lòng.” Dì Mai đưa tay ôm Y Cát vào lòng, từ từ vỗ về đứa con gái bé bỏng của bà.
“Nhưng mà...”
“Nhưng nhị gì? Mẹ vui cho con còn không hết, sao phải buồn chứ. Mẹ càng hi vọng, con ở đó làm việc thì phải cố gắng nỗ lực thật tốt, sống thật hạnh phúc và mạnh khoẻ. Chỉ có như vậy mẹ mới an lòng chứ đúng không? Mọi chuyện sẽ trôi qua như bình thường. Thời gian không đợi chờ ai, cả cơ hội cũng thế. Hay nắm bắt ngay khi có thể tiểu Cát. Mẹ ở đây vẫn rất ổn.”
“Vâng ạ...” Y Cát ôm chặt mẹ, thút thít khóc như một đứa trẻ ngây dại.
“Ây da, Y Cát của mẹ...Mới ngày nào còn bé như cái nắm tay giờ đã lớn như vậy, còn được qua Mỹ nữa chứ. Không khéo mẹ phải khoe cho mấy người khách quen biết mới được. Con gái mẹ đã giỏi như vậy mà.”
“Mẹ đừng làm con xấu hổ chứ hức hức.” Y Cát nũng nịu trong hơi ấm của mẹ, cô tham lam hít lấy hương thơm nhẹ nhàng của mẹ cô, cố gắng khắc ghi trong tâm trí thật sâu thật kĩ.
“Mua nhiều đồ như vậy hẳn là đã lo lắng cho mẹ nhiều lắm chứ gì. Cái con bé này, cứ phải phí tiền như vậy làm gì chứ.”
“Mua chút quà cho mẹ thì có sao đâu chứ. À mẹ ơi, con mua cho mẹ chiếc điện thoại mới. Mẹ chỉ được dùng cái điện thoại này để gọi điện cho con thôi nhé.” Y Cát lấy trong túi ra một chiếc điện thoại mới cứng.
“Ừm mẹ biết rồi. Con ở đó phải chú ý chăm sóc bản thân nghe chưa. Đừng có để mình bị bệnh, làm việc thì đừng có gắng sức qua nghe chưa...”
“Rõ, thưa mẹ!!!” Y Cát nghe bản ca cũ xì của mẹ lại thấy ấm lòng biết bao.
“Qua đó con sẽ nhớ món của mẹ nhiều lắm đó, mẹ mau mau nấu cho con mấy món để mang theo đi nào~~”
“Vậy để mẹ vào bếp chuẩn bị nhé. Sẽ nhanh thôi.”
Y Cát đưa tay nhìn đồng hồ, còn hơn 2 tiếng nữa cô bay, khoảng thời gian ít ỏi còn lại, cô sẽ dành hết cho mẹ...
“Mẹeee ơiii, để con phụ mẹ nhé.” Y Cát chạy thẳng vào bếp, từ phía sau ồm chầm lấy người mẹ thân yêu của cô.
Cô ở đây còn vài tiếng, cô không muốn phải lãng phí bất kì khoảnh khắc nào bên mẹ mình cả. Khi cô qua Mỹ, chuyện nỗ lực là điều tất yếu, nên cô không thể có nhiều thời gian trò chuyện với mẹ. Suy cho cùng thì