Tủi thân!
A Kiều thực sự quá mệt rồi, khi nãy cô mới thả lỏng toàn thân, cả người mềm nhũn như thể nằm trên mây bông, cố gắng lắm mới nói được mấy câu bởi đã buồn ngủ lắm rồi.
Nói rồi cô lại ngã gục trên gối đầu của Hạng Vân Độc.
Bên cạnh một là Hạng Vân Độc, một là Sở Phục, đều là người cô tin tưởng nhất, A Kiều vừa chạm gối là đi vào mộng đẹp ngay.
Hạng Vân Độc: …
Hồ ly tinh? Là nam hồ ly tinh hay là nữ hồ ly tinh? Có phải là cái loại hồ ly tinh mà anh nghĩ đến không?
Ma nuôi trong nhà là cái giống ma gì?
Biết trước sẽ thế này thì Hắc Tử vừa đi phải mau chóng mua cho cô con mèo mới đúng, ít nhất là đơn giản hơn việc nuôi ma với hồ ly tinh nhiều.
Thấy cô ngủ trong chăn thoải mái dễ chịu như thế, váy trên người cũng bị cọ nhàu hết cả, anh lại không nỡ đánh thức cô, đắp chăn lên tử tế cho cô.
Hạng Vân Độc nhìn về phía Sở Phục, hơn chần chừ, nếu là ma nuôi trong nhà thì có phải là không cần thực hiện chức trách của quỷ sai hai không?
A Kiều đã nhập gia tùy tục, hoàn toàn giống một cô gái loài người, nhưng Sở Phục vẫn giữ trang phục ban đầu, nàng ta xuất hiện dưới hình hài của một con ma, mặc quần áo vu nữ, mặt trắng mày cong, hơi nhìn xuống, cúi người hành lễ với Hạng Vân Độc.
Một người một ma nhìn nhau, lòng Hạng Vân Độc tràn đầy nghi vấn, nhìn trang phục của nàng ta là biết ngay nàng ta đã chết lâu lắm rồi, vậy tại sao nàng ta lại đi theo bên cạnh A Kiều đây?
Sở Phục rũ mắt, đây là lần đầu tiên nàng ta đối diện trực tiếp với Hạng Vân Độc.
Lúc đối mặt như thế này, Sở Phục lại càng có thể nhìn rõ mặt tương đồng giữa Hạng Vân Độc và Lưu Triệt, đúng là anh hơi giống Lưu Triệt thật, nhất là cái khoản quả quyết kiên nghị kia.
Đương nhiên là Sở Phục từng gặp Lưu Triệt, nàng ta theo hầu bên cạnh A Kiều, sao lại chưa từng gặp vị đế vương này cơ chứ, nhưng nàng ta chưa từng nhìn thấy bọn họ yêu thương nhau bao giờ, luôn luôn chỉ là những lần cãi vã và oán hận không bao giờ kết thúc.
Đa số thời gian là A Kiều đang cãi vã, A Kiều đang oán hận.
Mà khi A Kiều vừa bắt đầu thể hiện những cảm xúc ấy, Lưu Triệt sẽ rời khỏi đó ngay lập tức, sau đó dứt khoát không tới nữa.
Trong mắt nương nương chỉ có Lưu Triệt nhưng trong mắt Lưu Triệt lại chưa từng thực sự chứa đựng người phụ nữ nào, dù ánh mắt hắn có ngẫu nhiên dừng lại trên người một người phụ nữ nào thì đó cũng cũng chỉ là nhìn một đóa hoa quen rồi, nhàm chán, lại phát hiện ra một đóa hoa khác mà thôi.
Đã vô số lần Sở Phục muốn nhắc nhở nương nương, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại, trong lòng nương nương còn coi đế vương là chồng mình, tuy có oán thật nhưng vẫn thực sự thật tình vẫn là thật tình, trong lòng vẫn cứ chờ mong.
Nếu coi chồng là đế vương, với tính cách của nương nương, căn bản là không thể nào tiếp tục cứ sống ở hoàng cung nhà Hán như thế được.
Nương nương tốt như thế, sao hắn lại có thể cứ như kẻ mù sáng mắt, nhìn mà không thấy cơ chứ?
Mắt Sở Phục lạnh lẽo, khắc ghi lại những thứ đó trong lòng, nàng ta ghi nhớ càng sâu lại càng phân biệt rõ ràng.
Hạng Vân Độc là Hạng Vân Độc, Lưu Triệt là Lưu Triệt.
Sở Phục lại hành lễ lần nữa, xin phép ra ngoài, Hạng Vân Độc không biết phải giao tiếp với ma nữ như thế nào, hai người cũng ăn ý, chẳng ai nói lời nào, Sở Phục bay ra ngoài cửa.
Đi rồi.
Hạng Vân Độc xoay người nằm xuống.
Anh vừa nằm xuống, cô gái nhỏ bé bên cạnh đã dán chặt vào như nam châm, ngủ cũng chui vào lòng anh.
Hạng Vân Độc khẽ thở dài một cái, vuốt nhẹ tóc cô, đúng là thực sự đã cho anh một đề bài khó.
Trong mơ, A Kiều vẫn tiếp tục làm những thứ chưa làm xong khi nãy, gò má trắng bóc đỏ ửng lên, cặp lông mi cong cong như cây quạt rung rung, rên rỉ trong mộng “Mỏi”.
Khi nãy cô cũng ồn ào như thế, giả khóc huh u, khóc đến mức anh không thể nào chống cự nổi,
Hạng Vân Độc xoa tay cho cô, ôm cô vào lòng, phòng bên cạnh có một con ma, còn có một sinh vật không biết rõ mà có thể là hồ ly tinh, vốn anh hẳn là phải căng thẳng đề phòng mới phải, vậy mà chỉ cần ôm A Kiều đã mong chóng thả lỏng, ngủ thiếp đi.
Sở Phục quay về phòng, Hồ Dao còn đang ngủ sau, nàng ta ngồi xếp bằng lơ lửng trên giường, lấy một phần tinh hoa tu luyện hôm nay ra, đưa vào người Hồ Dao.
Hồ Dao duỗi cái chân lông xù ra, trở mình, tiếng ngáy lại to hơn một cấp.
Sở Phục vẫn giữ cam kết với Liễu Vạn Thanh, cho Hồ Dao một nửa, giữ lại cho mình một nửa, vận hành tinh hoa một lúc, tẩm bổ cho thần hồn.
Lúc ở Ngô Trấn, lúc nàng ta vào trong núi hấp thu linh khí của ánh trăng, đã có một yêu tinh cây truyền lời cho nàng ta, bảo muốn gặp nàng ta một lần.
Sở Phục là đại vu nữ, dù có là ma, cái loại yêu tinh sơn dã này nàng ta cũng chẳng để mắt đến, nơi có linh khí dày đặc như Ngô Trấn kể ra cũng là hiếm khó, thể nào cũng sẽ tràn ngập yêu tinh lớn nhỏ, nhưng nàng ta không thể để cho bất cứ kẻ nào quấy nhiễu chuyện tu luyện của nàng ta.
Đang định phất tay xua đuổi con yêu tinh nhãi nhép đó đi, yêu tinh lại lấy một chiếc lục lạc bằng vàng ra.
Sở Phục nheo mắt, hỏi yêu tinh kia: “Thứ này lấy được từ đâu?”
Dù ngàn năm xa cách, lục lạc bằng vàng ròng vẫn sáng loáng như năm đó.
Đây là đồ của nàng ta, nàng ta dường như còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên lục lạc, đó là máu của nàng ta, sự không cam lòng lúc chết đều dính lại trên chiếc lục lạc này.
Yêu tinh kia còn chưa tu thành hình, lúc nói chuyện cũng không thể hiện ra là nam hay nữ, giọng eo éo: “Chủ nhân nhà ta đoán rằng vu nữ đại nhân nhất định không chịu đi, dặn riêng đưa vật này ra, nói ngài nhìn thấy là biết ngay.
”
Sở Phục biết đây là cái bẫy, nàng ta ở trong huyết ngọc từng tới cung Lưu Tiên với A Kiều.
Tuy cung Lưu Tiên đã bị phá hủy nhưng Liễu Vạn Thành vẫn đang tra tìm kẻ giấu tay sau màn.
Nói cho cùng là ai đã lấy cái lục lạc này?
Sở Phục có sự hỗ trợ của gỗ thần mà Liễu Vạn Thanh đưa, không cần phải khổ sở tu luyện, A Kiều ở ngay trong thị trấn, kẻ này lại tới thử nàng ta, nàng ta không thể không đi thử xem tình hình thế nào.
Nàng ta đi một mạch theo yêu tinh cây dẫn đường, linh khí sau núi không đậm như trong Ngô Trấn nhưng vẫn cứ là một nơi thích hợp để tu luyện, yêu tinh cây đưa Sở Phục đi vào một vườn hoa.
Tường đỏ bậc đá, cây xanh đài bạc, đó là nơi Sở Phục quen thuộc.
Liễu Vạn Thanh cũng còn chưa gặp được kẻ sau màn, Sở Phục đã gặp được, cách một tấm rèm ngọc, nàng ta ngồi đối diện với ả đàn bà kia.
“Hắn là Hán Vũ chuyển thế, chẳng lẽ ngươi đã quên bản thân mình đã chết như thế nào sao?”
Câu này hận ý sâu đậm, hận không thể róc xương, uống máu.
Sở Phục siết chặt lục lạc vàng, nhướn mày nói với ả ta: “Cuối cùng ngươi là ai? Ngươi lấy được cái lục lạc này từ đâu?”
Ả đàn bà trầm mặc không nói, ả ta không muốn để lộ thân phận trước mặt Sở Phục, ả ta nói: “Ta cũng không muốn làm hại Trần A Kiều, nhưng nàng ta lại ở bên cạnh Lưu Triệt sẽ lại trải qua những gì nàng