Mất rồi.
Video theo dõi cho thấy Nhiếp Bân có kế hoạch phóng hỏa rạp chiếu phim từ trước.
Rạp chiếu phim này cũng chỉ có một cửa ra, sau mỗi suất chiếu cách nhau khoảng trên dưới hai mươi phút.
Thời điểm mà gã định phóng hỏa, đại khái là có bảy phòng chiếu đang có người xem phim.
Máy quay còn quay được cảnh gã cẩn thận quan sát màn hình thông báo của rạp chiếu phim, trên đó có thông tin và các suất chiếu và phòng chiếu, còn dùng di động kiếm tra xem suất chiếu nào có nhiều người nhất.
Cuối cùng gã mua hẳn vé một góc trong phòng chiếu một phim đang hot.
Nhiếp Bân nhanh chóng thừa nhận gã chuẩn bị đợi phim chiếu được một nửa sẽ thực hiện kế hoạch của mình, đầu tiên dùng khóa sắt khóa cửa hai bên lại, sau đó sẽ phóng hỏa.
“Đến hết buổi chiếu mới có nhân viên công tác tới.”
Nhiếp Bân từng làm việc ở đây, gã biết rõ về hình thức làm việc ở chỗ này, chỉ có lúc phim mở màn và kết thúc mới có người đi vào, chủ yếu là để thu lại kính 3D.
Lúc phim chiếu đến quá nửa, những người đó đều nghỉ ngơi trong văn phòng, căn bản sẽ chẳng ai chú ý đến gã hết.
Sau khi châm lửa, gã sẽ rời khỏi đó theo lối thoát hiểm.
Nhiếp Bân ngồi trong thẩm vấn, mặt như chẳng có chuyện gì.
Giang Manh hỏi gã: “Anh có biết trong rạp chiếu phim khi ấy có bao nhiêu người không?”
Nhiếp Bân hơi kinh ngạc, gã không ngờ Giang Manh sẽ hỏi loại câu hỏi này, gã trả lời: “Đại khái là khoảng bảy tám trăm người.”
Bên ngoài tấm kính, Khương Thần chửi tục một câu, gã biết rõ là bên trong có nhiều người như vậy, nhưng gã vẫn lên kế hoạch tiến hành hành vi phạm tội.
Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Manh tiếp xúc với loại phạm nhân này, cô gần như sắp không kiềm chế nổi sự kích động: “Tại sao anh lại làm như thế?”
Nhiếp Bân nghĩ ngợi rồi đáp: “Vì muốn trả thù.”
Gã quy kết mọi điều trắc trở của bản thân là do bị đuổi việc, bạn gái cũng chia tay với gã, đổi công việc, đổi địa chỉ, nghe nói cô ấy đã dứt khoát chuyển sang thành phố khác làm việc, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người ở Giang Thành.
Nhiếp Bân tìm thế nào cũng không tìm thấy cô ấy.
Nhiếp Bân muốn trả thù ông giám đốc kia, suy nghĩ của gã rất đơn giản, nếu có chuyện xảy ra với rạp chiếu phim, giám đốc chắc chắn cũng sẽ mất chức, vốn gã định tới nhà giám đốc nhưng cuối cùng vẫn quyết định khiến ông ta mất việc.
“Anh có nghĩ tới chuyện việc này sẽ dẫn đến cái chết của những người khác không?” Giang Manh hỏi tiếp.
Nhiếp Bân không trả lời, gã biết, nhưng gã không quan tâm, dù sao những người này đâu có liên quan gì tới gã, gã chỉ muốn giải tỏa nỗi tức giận và cảm giác thất bại trong lòng.
Nếu không có Hạng Vân Độc phát hiện ra gã, bắt được gã, mấy trăm người trong rạp chiếu phim này rất có thể đã bị hại.
Cảnh sát bắt được tên tội phạm phóng hỏa, tin một vụ cháy lớn bị ngăn chặn hoàn toàn nhanh chóng được đăng lên báo, có phóng viên thời sự muốn phỏng vấn Hạng Vân Độc, anh đẩy vụ này cho Cung Luật.
Cung Luật nhìn anh: “Tự anh nhận phỏng vấn đi, đây là công của anh.”
Ý là anh ta căn bản không thèm tranh công với Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc đành phải lên sóng, phóng viên hỏi anh làm sao mà phát hiện được, anh chỉ ra mấy điểm.
Thứ nhất, kẻ tình nghi đeo một chiếc ba lô lớn.
Chuyện này rất không bình thường.
Thông thường mọi người đi xem phim lúc nhàn rỗi, sẽ không đeo vật nặng như thế.
Thứ hai, sau khi anh chú ý tới kẻ tình nghi, phát hiện ra hành động của gã rất kì quái, liên tục qua lại xem xét lối đi trong rạp chiếu phim, lúc đi qua còn ngửi thấy mùi xăng nhàn nhạt phát ra từ người gã.
Lúc anh đi tới định hỏi chuyện, gã đã quăng ba lô, định chạy trốn nhưng đã nhanh chóng bị khống chế.
Tuy chương trình thời sự đã viết tắt tên của rạp chiếu phim nhưng rất nhiều người đã nhận ra, ở nơi họ đã xem phim chiều tối nay suýt nữa đã xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn.
Cục trưởng Giang gọi riêng Hạng Vân Độc vào văn phòng, gật đầu với anh rồi lại nói với con gái: “Thấy chưa đấy, học tập nhiều một chút.”
Sau đó họ liền nhận được điện thoại của bà Giang, bà oán thán trong điện thoại: “Ban đầu chỉ có mình anh không về nhà ăn cơm, giờ thì hay rồi, con gái cũng không về nhà ăn cơm, sau này nó kết hôn, cả ba người đều không về nhà ăn cơm phải không!”
Cục trưởng Giang gác điện thoại, bảo con gái về nhà ăn cơm, Giang Manh cực kỳ không vui: “Bố về trước đi, con còn vụ án mà.”
Cục trưởng Giang “A” một tiếng, lời này vốn là lời ông ta thường nói hồi còn trẻ, không ngờ giờ tới phiên con gái trả lại cho ông ta.
Giang Manh vừa nói xong đã ra khỏi văn phòng.
Trước khi đi vào, Hạng Vân Độc đã nghĩ tới Trần Tùng Lương, nói với cục trưởng Giang: “Chú Trần về rồi ạ, chú ấy nói khi nào có thời gian muốn hẹn chú và cục trưởng Vương cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Sắc mặt cục trưởng Giang nhàn nhạt, không hề có vẻ vui sướng khi nghe tin bạn cũ về nước, ông ta gật đầu: “Biết rồi, cháu bận làm gì thì làm tiếp đi.”
Lúc Hạng Vân Độc đưa A Kiều về nhà, đêm đã khuya.
Bụng A Kiều réo vang, cô vừa mới vận động, giờ rất đói.
Bên đường có bán món kho, nước kho sôi lục bục, vừa mở nổi, mùi hương đã xông thẳng vào mũi người ta, A Kiều chọn chọn lựa lựa, tai lợn, thịt ba chỉ, đậu phụ, còn có cả chân gà kho, mỗi món mua một túi.
Hạng Vân Độc nhìn một lúc rồi nói: “Cho thêm một cân thịt thủ.” Hàn Cương thích ăn món này nhất.
Sau hôm nay, có lẽ anh sẽ không thể làm quỷ sai nữa, không làm quỷ sai nữa thì sẽ không biết khi nào A Kiều sẽ gặp nguy hiểm nhưng nếu để anh lựa chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ lao vào trung tâm thương mại.
A Kiều biết tâm trạng Hạng Vân Độc tuột dốc, suốt dọc đường liên tục nói chuyện phiếm với anh, nói cú đá xoay người kia của cô thật lợi hại, đá cho nửa khuôn mặt Nhiếp Bân cũng sung lên, lúc Giang Manh ghi chép lời khai, một nửa thời gian dùng để lắng nghe gã nói.
Hạng Vân Độc xoa đầu cô.
Về đến nhà, anh bày rượu và thịt lên bàn, lấy chứng nhận quỷ sai ra, lẩm bẩm tên Hàn Cương, Hàn Cương xuất hiện trong phòng khách.
“Gây rối cho anh rồi.”
“Cậu gây rối còn ít sao?” Hàn Cương gắp một miếng thịt