Lo lắng.
Chu Triết Hãn nghe theo sự chỉ dẫn của A Kiều, tổ chức hôn lễ với Nhậm Giai Oánh.
Anh ta tìm đến Tiền Nhị, dùng một số tiền lớn để mua hương sừng tê giác, đến lúc về bèn kéo kèm lại, đốt hương trong nhà.
Nhậm Giai Oánh xuất hiện trước mặt anh ta.
Sau hai mươi năm, cuối cùng anh ta cũng gặp lại cô gái mình yêu, biết hai mươi năm qua cô ấy vẫn ở bên cạnh mình, bọn họ chưa bao giờ xa cách một chút nào.
Chu Triết Hãn kích động đưa tay ra, ôm lấy cô ấy trong hư không, hứa hẹn với cô ấy: “Anh nhất định sẽ cho em một lễ cưới hoàn mỹ nhất.”
Anh ta nói được làm được, anh ta và Nhậm Giai Oánh xem catalog, lựa chọn phong cách hôn lễ, thử ăn bánh cưới, anh ta thậm chí còn bày biện lại nhà cửa.
Rèm và thảm đều đổi thành kiểu cô ấy thích.
Thời đi học Nhậm Giai Oánh đã muốn học piano, đây là một trong những nguyện vọng trong danh sách của cô ấy.
Chu Triết Hãn bèn mua đàn piano, mỗi đêm lại đốt hương sừng tê giác, ngồi bên cạnh cô ấy, dạy cô ấy đánh đàn.
Hàng xóm thấy anh ta mua thêm nhiều đồ như thế, còn tưởng anh ta sắp kết hôn, lại nghe thấy tiếng đàn piano bèn hỏi anh ta lúc trong thang máy: “Nhà anh có ai đang học piano à?”
“Là vợ tôi.”
Anh ta còn bắt đầu mua một lượng lớn quần áo nữ, chỉ cần anh ta thấy đẹp là mua luôn, đốt cho Nhậm Giai Oánh.
Cô ấy đi theo anh ta nhiều năm như thế mà trên người vẫn là bộ quần áo mặc trên người kia, anh ta muốn bồi thường cho cô ấy gấp bội!
Hôn lễ nhanh chóng được chuẩn bị xong, anh ta đặt váy cưới vào bồn tắm để đốt.
Nhìn Nhậm Giai Oánh mặc váy cưới đứng trước mặt anh ta, anh ta cuộn lại trên mặt đất, khóc rống lên.
Cuối cùng bọn họ cũng gặp được nhau, chỉ có điều thời gian không còn đủ nữa.
Chu Triết Hãn thậm chí còn mời cha mẹ Nhậm Giai Oánh.
Lúc bọn họ mất đi con gái, tính ra cũng còn trẻ, hai người cùng nhau cố gắng, lại sinh một đứa con khác, hiện giờ đứa con gái nhỏ này đã sắp bằng tuổi cô chị lúc qua đời.
Anh ta cầm quà tới nhà thăm, không thể nói rằng anh ta và Nhậm Giai Oánh vẫn luôn ở cạnh nhau mà nói với ba Nhậm, mẹ Nhậm: “Cháu vẫn nhỡ mãi không quên được Oánh Oánh, cháu muốn kết hôn với cô ấy.”
Ba Nhậm phải mất một lúc mới nhận ra Chu Triết Hãn, thằng nhãi con yêu đương với con gái năm nào giờ đã trung niên.
Anh ta mặc đồ Âu thiết kế, mang quà cáp tới nhà, nói muốn kết hôn với người con gái đã chết hai mươi năm của ông ta.
Ba Nhậm cứng họng, ngồi trên sô pha nửa ngày, ngồi đờ trên sô pha hồi lâu chưa nói nên lời, thấy Chu Triết Hãn chẳng có vẻ gì là đang đùa mới nói với anh ta: “Tiểu Chu à, người mất cũng mất rồi, cháu nên hướng về phía trước, chú thấy cháu cũng nên nhân lúc còn trẻ, tìm một người cùng chung sống đi thôi.”
Chu Triết Hãn lại cầu xin mẹ Nhậm tham gia hôn lễ: “Cô ơi, cháu biết cô giận cháu, nhưng cũng coi như là vì Oánh Oánh.”
Mẹ Nhậm vừa nghe thấy anh ta có ý định đó bèn bật khóc: “Tiểu Chu, cô không giận cháu, quãng thời gian kia Oánh Oánh đã sống rất vui vẻ.”
Bệnh của con gái không chữa khỏi được cũng là định mệnh, nhưng trước khi chết có thể có một quãng thời gian vui vẻ đã khiến người ta phải biết ơn rồi.
Bọn họ chẳng ai chịu tin Chu Triết Hãn thực sự sẽ kết hôn với Nhậm Giai Oánh.
Lúc nhận được thiếp cưới, ba Nhậm nhíu mày, mẹ Nhậm khuyên ông ta: “Hay là chúng ta đi xem sao.”
“Bà nói xem có phải cậu ta điên rồi không?” Ba Nhậm cầm thiếp cưới lật đi lật lại đọc.
Tấm thiếp cưới này được làm cực kỳ cẩn thận, in hoa nổi, tên cô dâu chú rể viết song song, trên đó còn có ảnh hai người.
Ba Nhậm quan sát bức ảnh này hồi lâu, đây rõ ràng là ghép bằng máy tính, nhưng thấy dáng vẻ con gái mặc váy cưới, mắt ba Nhậm vẫn đỏ hoe.
Cuối cùng thì cái nghi thức quỷ dị kia cũng bắt đầu, trong sảnh nghi thức cũng chỉ có chú rể và nhân viên phục vụ.
Chu Triết Hãn vốn là chọn công ty hôn lễ tốt nhất ở Giang Thành nhưng bên kia vừa nghe nói đây là một lễ cưới không có cô dâu, tiền đặt cọc nhận rồi cũng trả lại hết.
Bọn họ chuyên làm lễ cưới, làm chuyện vui, nếu là làm một vụ “minh hôn”, bị truyền ra ngoài thì sau này làm sao làm ăn được nữa.
Chu Triết Hãn tự tay làm lấy, cố gắng hết sức trang trí sảnh nghi thức cho thật đẹp, bảo tất cả nhân viên ra ngoài, đốt hương sừng tê giác, cùng Nhậm Giai Oánh sóng bước trên nền khúc nhạc hôn lễ, đi tới trước bục nghi thức.
Anh ta đốt nhẫn giấy in 3D cho cô ấy, trên nhẫn còn có tên viết tắt của hai người họ.
Vốn tưởng rằng sau khi tâm nguyện được hoàn thành, Nhậm Giai Oánh sẽ rời khỏi anh ta, nhưng không, nguyện vọng của cô ấy đã thay đổi, biến thành ở bên cô ấy vĩnh viễn.
Bọn họ sẽ sống bên nhau giống như một cặp vợ chồng thực sự, người vợ này giống như cái bóng của anh ta.
Bọn họ ngủ trên cùng một chiếc giường, anh ta sẽ đốt hương sừng tê trên đầu giường, nhìn mặt cô ấy đi vào giấc ngủ.
Chu Triết Hãn phấn chấn hẳn lên, chứng mất ngủ của anh ta không thuốc tự khỏi, đồng nghiệp đều hỏi anh ta có phải đang yêu hay không.
Anh ta bắt đầu không thỏa mãn với việc mỗi ngày chỉ có thể ở cạnh Nhậm Giai Oánh mấy giờ.
Anh ta sửa phòng khách thành phòng làm việc, làm việc trong phòng khác, 24 giờ, giờ nào phút nào cũng ở nhà.
Ở bên cạnh cô ấy.
Trong mắt người khác, hành vi của Chu Triết Hãn càng ngày càng kì quá, anh ta mua hai vé xem phim, đi cửa hàng bán quần áo nữ một mình, anh ta ăn một mình lại phải chuẩn bị hai bộ bát đũa.
Thậm chí đến Tết, anh ta lại mang quà tới nhà họ Nhậm.
Trên tay anh ta đeo nhẫn cưới, đưa quà cho ba Nhậm mẹ Nhậm.
Ba Nhậm thấy anh ta vậy mà lại nói thật, khuyên anh ta lần nữa: “Tiểu Chu, đừng như vậy, nếu cha mẹ cháu mà biết thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào?”
Ngay cả cha mẹ cũng nói: “Cô và ba Giai Oánh đã chấp nhận sự thật này rồi, cháu cũng nên chấp nhận đi.”
Bọn họ đặt tên cho con gái thứ hai là Giai Oanh.
Lần nào tới thăm cha mẹ, Nhậm Giai Oánh cũng rất vui, nhưng sau khi biết tên em gái, cô ấy mãi không nói gì.
Chu Triết Hạn nói: “Cô chú có thể tìm được vật thay thế, nhưng cháu không thể.”
Anh ta để quà và bao lì xì lại rồi đi luôn.
Anh ta nói với Nhậm Giai Oánh: “Không sao, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em.”
Hương sừng tê giác mua được ở chỗ Tiền Nhị đã dùng hết từ lâu.
Thứ này nguồn cung không nhiều.
Chu Triết Hãn tìm thấy con đường khác để mua, không cần biết là hợp pháp hay không hợp pháp, thậm chí anh ta còn mua được nguyên một chiếc sừng tê sống.
Anh