Ghen tỵ!
Lễ truy điệu của Lão Hàn có quy mô lớn hơn hẳn so với dự kiến. Vốn chỉ định làm một lễ truy điệu nho nhỏ, không ngờ càng lúc càng có nhiều người tới, tụ tập hết dưới một mái nhà.
Ngoại trừ đồng nghiệp của Hàn Cương, còn có rất nhiều người căn bản chẳng quen biết gì nhau, bọn họ đọc được tin trên báo bèn tới đây.
Có mấy người thanh niên so vai rụt cổ, chân tay cứng nhắc đi vào. Mấy người góp tiền mua chung một vòng hoa, thấy xung quanh toàn cảnh sát mặc đồng phục, chẳng dám ngẩng đầu lên, chui tọt vào trong góc.
Lần tiễn đưa cuối cùng này, Hạng Vân Độc cũng không biết phải mua gì cho Lão Hàn, A Kiều nói: "Đốt đồ ăn đồ dùng cho anh ta mới được, những cái khác không nhận được đâu."
Lúc cô nói những lời này thực ra trong lòng vô cùng ghen tỵ, thế mà bao nhiêu năm như vậy chẳng có ai đốt cho cô cái gì, phải ăn hẳn hai túi chocolate nhân mềm mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Hạng Vân Độc không mua gì cả, đi tay không, Khương Thần bước tới đón anh: "Tiểu Chu với Bàn Tử phải trực ban rồi. Hôm nay có rất nhiều vị lãnh đạo cũng tới. Anh Hạng, anh thực sự không quanh về sao?"
"Hôm nay không nói chuyện khác." Lúc tới, Hạng Vân Độc đã châm hương sừng tê giác, sợ hết hiệu lực, vội vàng quan sát thật kỹ xung quanh, cuối cùng thấy một cái bóng quen thuộc.
Anh ta trông hoàn toàn khác với cái bóng mà Hạng Vân Độc nhìn thấy lần đầu tiên, gần như đã lấy lại được hình dáng trước đây, dường như còn có độ ấm. Anh ta mặc cảnh phục, đội mũ cảnh sát. Không trôi nổi trong không trung hay nằm trong quan tài, anh ta đứng ngay trong đám đông.
Tuy rằng không có ai nhìn thấy anh ta nhưng anh ta vẫn gật đầu chào hỏi từng người một.
Sau khi chào hỏi hết các đồng nghiệp, anh ta đi thẳng tới trước mặt mấy người thanh niên lúc trước, nhìn họ đầy vẻ hài lòng, định nói gì nhưng lại tỏ ra tiếc nuối, bọn họ không nghe được.
Hạng Vân Độc từ từ bước tới, ban đầu anh chỉ có thể thấy cái bóng mờ của hồn phách Lão Hàn, giờ lại có thể thấy tiếng nói của anh ta. Có một thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt tỏa ra từ người Lão Hàn, anh ta nói: "Thế này mới giống mấy đứa thanh niên đàng hoàng chứ."
Hạng Vân Độc nhìn kỹ, đây là mấy thanh niên tóc vàng đã định làm quen với A Kiều lúc anh đưa A Kiều tới khu tập thể.
Bọn họ đã cắt tóc, nhuộm lại màu đen, ăn mặc chỉnh tề để tới tham dự lễ truy điệu của Lão Hàn, có người còn lén lau nước mũi.
Quan Tú Mai dẫn con gái Quan Hiểu tới. Quan Hiểu mặc một chiếc váy đen, trên đầu cài một bông hoa trắng, khóc nhiều tới nỗi khóc không ra tiếng nữa.
Mặt Quan Tú Mai cứng đờ, không biểu hiện cảm xúc gì. Từ lúc tới đây, cô ta vẫn hơi bực bội, liên tục nhìn đồng hồ. Tới khi ngẩng đầu lên nhìn di ảnh chồng cũ đội mũ cảnh sát trước mặt, cô ta lấy khăn giấy trong túi ra, nhét vào tay con gái.
Quan Hiểu đã đọc được bài báo kia. Cô bé không ngờ có một ngày ảnh của bố mình sẽ được đăng lên báo mà những gì trên báo viết lại hoàn toàn khác với người bố mà cô bé vẫn biết.
Lão Hàn tới cạnh con gái, gọi tên hồi nhỏ của con: "Nữu Nữu." Anh ta đã hứa mua máy tính mới cho con nhưng lại chẳng thể mua cho cô bé được.
Hạng Vân Độc đi tới, bảo: "Bố cháu hứa mua máy tính mới cho cháu nhưng máy tính liên tục đổi mới. Bố cháu định tới lúc nghỉ hè sẽ đưa cháu đi chọn cùng, làm phần thưởng cho cháu nhân dịp thi được kết quả tốt."
Quan Hiểu ôm mặt bật khóc thành tiếng, Quan Tú Mai mím chặt môi, lườm Hạng Vân Độc một cái, đặt tay lên vai con rồi gật đầu với Hạng Vân Độc.
Lão Hàn là một cảnh sát tốt nhưng không phải người chồng, người cha tốt, hứa với Quan Tú Mai mười chuyện thì có tới tám chuyện không làm được, với con gái cũng thế, cứ tưởng lần này anh ta lại thất hứa, không ngờ lại bởi nguyên nhân này.
Quan Hiểu vừa khóc, Lão Hàn liền đưa tay ra xoa đầu cô bé, nói với cô bé mấy câu nhưng cô bé không nghe thấy.
A Kiều không đi vào, chỉ đứng cạnh cửa, nhìn vào sảnh nghi thức phủ kín hoa trắng và vòng hoa, trong lòng chợt cảm thấy thê lương. Lúc cô chết không biết có nhiều người thực sự nhớ thương cô như thế hay không.
Cô đứng ở cửa ngó vào, đưa mắt nhìn một lượt. Lúc thấy Hàn Cương, cô há hốc miệng. Ánh sáng trên người Hàn Cương cho thấy anh ta rõ ràng không phải là một con ma bình thường, mà là quỷ sai một vùng.
Hạng Vân Độc thành tâm giúp Hàn Cương kể công trước mặt Bồ Tát, hai vị hộ pháp đã điều tra rõ rằng chuyện này là có thật, Địa Tạng Vương Bồ Tát thấy lúc còn sống Hàn Cương làm nhiều việc thiện nên đã ban vinh dự này cho anh ta. Trước khi đầu thai, anh ta không phải chờ đợi ở địa phủ mà được làm quỷ sai ở nhân gian, tiếp tục thực thi quyền hành.
Đợi đến lúc đầu thai chức vị sẽ được trao cho người khác nhưng công đức tích lũy được trong thời gian đó không chỉ có lợi cho một kiếp thôi đâu.
Lan Nha làm thị nữ trong cửa tiệm của Mạnh Bà còn có thể tích đức cho người thân trên dương thế, huống hồ anh ta lại là một quỷ sai đàng hoàng.
A Kiều không ngờ thế mà Hàn Cương lại còn được làm quan, không những được làm quan mà còn có thể ở lại nhân gian, cô trợn tròn mắt. Tại sao từ người đến ma ai cũng may mắn hơn cô thế không biết?
Hương sừng tê giác hết tác dụng, Hạng Vân Độc liền không nhìn thấy Hàn Cương nữa, nhưng nhìn thấy anh ta mặc cảnh phục, vẫn tươi cười như trước kia, Hạng Vân Độc cảm thấy nhẹ lòng, đột nhiên thấy bản thân mình đã dễ chịu nhiều.
Anh thấy A Kiều đứng bên ngoài ngó nghiêng, nghĩ là cô không dám đi vào, bản thân anh cũng không có gì muốn nói với các đồng nghiệp cũ, chỉ đặt hoa, nhìn mặt Lão Hàn lần cuối rồi chuẩn bị ra về.
Khương Thần gọi anh lại: "Anh Hạng, anh đi luôn à? Em tiễn anh về." . Truyện Linh Dị
Rồi cậu tiễn Hạng Vân Độc và A Kiều ra xe: "Anh Hạng, nếu như anh thật sự không muốn quay về thì làm cố vấn thôi được không?"
Lúc Hạng Vân Độc đi lần trước đã cãi vã rất căng thẳng, anh không muốn quay về mọi người cũng hiểu được, nhưng anh có thiên phú để làm nghề này, cứ để như vậy thì phí quá.
"Em không biết vụ án của Lão Hàn được phá ra sao, anh tìm được manh mối như thế nào nhưng nếu anh không làm nữa thì đáng tiếc lắm." Từ lúc bước vào trường cảnh sát, cậu đã được nghe về Hạng Vân Độc, không ngờ lại có thể vào cùng phân cục với anh, được anh dạy cho bao nhiêu điều. Đối với cậu, anh vừa là đàn anh, vừa là đồng đội tốt, cứ tách ra như thế cậu cảm thấy rất buồn.
Hạng Vân Độcvỗ vai cậu, không trả lời thẳng vào câu hỏi của Khương Thần: "Cậu cứ làm cho tốt đi."
Hạng Vân Độc nhìn theo bóng anh đi khỏi, đứng một lúc mới giật mình nhớ ra, đuổi theo xe anh: "Anh Hạng! Mẹ em mời anh tới nhà em ăn cơm, mẹ em nói sẽ nấu thịt kho tàu cho anh ăn!"
A Kiều cúi đầu ngồi trong xe, cầm di động liên tục chơi trò chơi. Cô kể công cho con ma khác, người ta còn trở thành quỷ sai. Nếu không chơi trò chơi một lát, cô khó mà bình tĩnh được.
Nghe nói có thịt