Mách chứ!
Editor: Iris N
A Kiều vẫn chưa biết Trịnh An Ni bôi đen, mách tội cô, cô mơ một giấc mơ rất đẹp.
Giấc mơ này là về chuyện sau khi cô đã lấy được nhà vàng, Sở Phục không còn là lệ quỷ nữa mà đã đầu thai thành người, trước mặt cô có đủ các loại đồ ăn ngon.
Hạng Vân Độc vẫn ở bên cạnh cô, mỉm cười nhìn cô, trên mặt lại có vẻ bình thản đầy thấu hiểu, có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Trong mơ A Kiều cảm thấy đời làm ma của cô đúng là chẳng chê vào đâu được, cười hỉ hả. Tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngoại trừ việc Hạng Vân Độc vẫn ở phòng bên cạnh thì cô vẫn chưa thực hiện được điều gì.
A Kiều vuốt lên huyết ngọc, Sở Phục im thin thít không ho he gì. Ngày nào A Kiều cũng đốt hương đốt nến cho nàng ta, nàng ta ăn no nê liền trở nên mê ngủ, suốt ngày ngủ trong huyết ngọc, rất ít khi tỉnh.
A Kiều biết hồi ở Hoàng Tuyền nàng ta không ngủ được nên cứ để cho nàng ta ngủ nhưng mà cũng nên gọi nàng ta dậy, bàn bạc xem làm thế nào để thành quỷ tu.
Hôm nay A Kiều mặc đồng phục, áo sơ mi ngắn tay, nơ đỏ phối với váy xếp ly ngắn, giày da đen, đeo cặp sách trên lưng. Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Hạng Vân Độc đang đứng chờ.
"Tôi đưa em đi." Hôm qua hai người đã đồng ý với nhau rằng hôm nay A Kiều sẽ tự đi học một mình nhưng Hạng Vân Độc muốn đưa cô đi, cô vẫn rất vui.
Hai người đi ăn hoành thánh canh trứng gà ở đầu ngõ. Hạng Vân Độc mua thêm cho A Kiều hai chiếc bánh vừng đen để cô ăn trên xe. Lúc này anh mới hỏi cô: "Hôm qua ở trường em chơi với các bạn vui lắm à?"
A Kiều gật đầu, cô rất vui.
Hạng Vân Độc trầm tư trong chốc lát, anh hắng giọng: "Cả hai bên đều vui sao?"
A Kiều bật cười, mắt hơi hơi nheo lại, cảm thấy không giấu được nữa, vui vẻ phấn khích kể cho Hạng Vân Độc: "Có một cô gái dẫn em vào nhà vệ sinh, nói chỗ đó bị ma ám."
"Sau đó thì thế nào? Vì sao không nói với tôi?" Hạng Vân Độc nghiêm mặt, đây là bạo lực học đường, ngày đầu tiên đi học cô đã bị bắt nạt, thế mà về nhà lại không nói tiếng nào.
"Sau đó thì bị ma ám thật." A Kiều nháy mắt.
...
Hạng Vân Độc câm nín không trả lời được, cảm thấy chuyện này không thể trách A Kiều, nếu như là một cô gái bình thường khác thì rất có thể đã vô cùng sợ hãi, anh nói: "Nếu có ai bắt nạt em, em cũng đừng ngại, có chuyện gì phải nói với tôi ngay."
Trẻ con nhà mình lúc nào chẳng tốt, huống hồ A Kiều vẫn luôn ngoan ngoãn. Khác hẳn với bình thường, khi còn chưa tìm hiểu hết toàn bộ chân tướng sự việc, Hạng Vân Độc đã nhận định cô vô tội.
Ngày thứ hai đi học, A Kiều đã bị mời phụ huynh.
Hạng Vân Độc ngồi trong văn phòng giáo viên, A Kiều đứng chờ ở cửa. Lúc này cô mới biết mình bị mời phụ huynh. Từ ánh mắt của những người khác, cô biết đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
A Kiều tức lắm. Cô không muốn để cho Hạng Vân Độc cảm thấy cô không tốt, nhỡ anh cảm thấy cô quá ngỗ nghịch rồi không đưa nhà vàng cho cô thì phải làm sao bây giờ?
Tất cả những gì uy hiếp tới sự nghiệp đầu thai của cô đều phải bị tiêu diệt!
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trịnh An Ni bèn nói với hội chị em của cô nàng rằng A Kiều là quái vật. Đèn trong nhà vệ sinh tự chớp nháy, vòi nước tự mở tự đóng, gương cũng nứt ra nữa.
Nhưng mấy người kia làm gì nhìn thấy những thứ mà cô nàng kể. Hơn nữa Trịnh An Ni còn nói cô nàng đã đá cửa, mấy chị em tốt của cô nàng nhìn nhau, bọn họ đứng bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì cả.
Bởi Trịnh An Ni nói chuyện vẫn thường thật giả lẫn lộn, cô nàng có nói như vậy thì thật ra cũng chẳng ai tin, hai đứa bạn thân liên tục an ủi cô nàng: "Có phải cậu nghĩ quá lên rồi không, ban ngày ban mặt, lấy đâu ra lắm chuyện lạ như thế chứ."
Chẳng phải người bạn thân nào cũng thật lòng, có người còn cảm thấy Trịnh An Ni quá quắt, cô nàng không chịu được cảnh bị đụng hàng với người khác, đi ra ngoài chơi cũng không cho người khác mua đồ giống của cô nàng, hội chị em phải do cô nàng cầm đầu.
Cuối cùng cũng gặp được một người có thể trị được cô nàng, mấy người kia cười thầm trong bụng, cảm thấy bản thân Trịnh An Ni nhát gan, đúng lúc ấy bóng đèn tự nhiên nhấp nháy thôi cũng đủ để cô nàng bị dọa cho sợ đến mức độ này.
Trịnh An Ni càng nghĩ càng thấy thật, cô nàng có điên đâu, tất cả mọi việc đều do cô nàng tận mắt nhìn thấy, một chuyện có thể là trùng hợp chứ ba chuyện thì làm sao mà trùng hợp được chứ? Lại nhớ đến điệu cười ghê rợn của A Kiều trước khi ra khỏi phòng, cô nàng sợ tới mức phải che hết tất cả gương trong nhà lại.
Cô nàng chui tọt vào trong chăn run bần bật, đến tối còn gặp ác mộng. Cô nàng mơ thấy trong nhà vệ sinh nữ kia thật sự có ma. Trước đây có một cô gái đã bị cô nàng nhốt trong nhà vệ sinh, sau đó cô gái kia ốm nặng, khỏi ốm thì chuyển trường luôn. Trịnh An Ni cũng muốn chuyển trường.
Tỉnh cơn mơ, cô nàng bắt đầu sốt cao.
Mẹ của Trịnh An Ni ở trong ban phụ huynh, con gái chẳng chịu nói gì, bà ta lập tức gọi điện thoại cho đám bạn thân của con gái, biết được chuyện Trịnh An Ni bị dọa cho sợ hết hồn trong nhà vệ sinh. Con gái bà ta đã bị một con bé mới chuyển trường bắt nạt.
Mẹ Trịnh làm sao có thể để yên, lập tức yêu cầu trường học xử phạt nghiêm khắc học sinh mới này, khiến cho con bé đó phải xin lỗi con gái mình.
Hạng Vân Độc ngồi đợi mấy phút, cô giáo Vương đi vào đã tỏ vẻ vô cũng nghiêm túc, vừa định lên tiếng, Hạng Vân Độc đã hỏi: "Phụ huynh của học sinh còn lại đâu?"
"Gì cơ?"
"Nếu nói là hai học sinh có mâu thuẫn, phát sinh tranh chấp thì đương sự còn lại đâu?" Hạng Vân Độc cảm thấy A Kiều bị bắt nạt, xảy ra chuyện như thế này mà không gọi cả phụ huynh học sinh kia tới, lại chỉ bắt cô tới đây nghe răn dạy một mình, nếu không có anh, cô phải làm sao bây giờ?
Lúc này cô giáo mới nhìn kỹ Hạng Vân Độc, cô giáo vốn chỉ định nói chuyện một hồi như thường lệ, bảo Trần Kiều xin lỗi Trịnh An Ni là xong chuyện, cô giáo căn bản không ngờ được rằng phụ huynh của Trần Kiều lại có thái độ cứng rắn như vậy.
"Xin hỏi anh làm nghề gì?"
Hạng Vân Độc vắt chéo một chân, ngồi trước bàn làm việc, anh chưa bao giờ rơi vào thế yếu trong những cuộc nói chuyện một đối một như thế này: "Tôi tới đây để xử lý chuyện của con trẻ, làm nghề gì có quan trọng đâu."
A Kiều bị Hạng Vân Độc gọi là "con trẻ", cô bĩu môi có vẻ không hài lòng.
"Vậy anh là gì của Trần Kiều?"
"Tôi là người giám hộ của cô bé. Cô bé luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, hôm qua lại là ngày đầu tiên đi học, lạ nước lạ cái, cô bé có thể có mâu thuẫn gì với bạn học cơ chứ? Tôi muốn nghe xem phụ huynh học sinh kia nói thế nào."
Tốc độ nói của Hạng Vân Độc không nhanh nhưng từng từ từng chữ đều rõ ràng, tỏ ra mình chẳng có gì phải sợ, lại còn rất có thời gian nói chuyện.
Về điểm này, A Kiều lại rất hài lòng. Cô đứng đó, khoanh tay, vênh mặt lên, tuy chẳng nói lời nào nhưng cái vẻ kiêu căng trên khuôn mặt cô đã thể hiện sự bất mãn với chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp bị kẹp giữa mẹ của Trịnh An Ni và Hạng Vân Độc, cả hai bên đều khó xử lý. Ban đầu cô giáo vốn định bảo Trần Kiều tới nhà bên kia nhận lỗi, sau đó mới có thể trấn an mẹ Trịnh.
Mẹ Trịnh không cần biết lý lẽ là gì đã đành, người trước mặt thì có vẻ hiểu lý lẽ nhưng lại càng khó xử lý hơn.
Đang nói dở chừng, chủ nhiệm giáo dục vào phòng. Cô giáo này vốn định tìm cô giáo Vương có việc, thấy tình hình như vậy bèn hỏi xem có chuyện gì.
Chủ nhiệm lớp đành phải nói thật rằng Trịnh An Ni xin nghỉ một tuần, bảo là do