Cô ấy không biết đâu.
Editor: Iris N
A Kiều tỉnh lại trong lòng một chị nữ cảnh sát mềm mại.
Trên người cô không có vết thương nhưng hơi thở lại quá mỏng manh. Khi nãy nữ cảnh sát đã kiểm tra cho cô, không tìm thấy vết thương nào, sợ cô bị đập đầu vào đâu, đang trên đường đưa đi bệnh viện. Thấy cô tỉnh, nữ cảnh sát thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng sợ, người xấu bị bắt rồi." Nữ cảnh sát nhẹ nhàng vỗ về cô, thấy cô xinh đẹp, lại còn là em gái của Hạng Vân Độc, xoa đầu cô nỏi, "Em muốn uống nước không? Ăn một ít chocolate nhé?"
A Kiều khẽ gật đầu, cô cảm thấy vô cùng mỏi mệt, hoàn toàn kiệt sức.
Nữ cảnh sát bóc chocolate cho cô, A Kiều hé miệng cắn một miếng nhỏ, đột nhiên nhớ tới Hạng Vân Độc, vội vàng hỏi: "Hạng Vân Độc đâu ạ?"
"Đừng lo lắng, đội trưởng Hạng không sao, anh ấy ở trong chiếc xe phía trước, nhờ chị chăm sóc cho em, chúng ta cùng đi bệnh viện."
Nữ cảnh sát an ủi A Kiều, trong lòng lại cực kỳ bất mãn với đội trưởng Cung, đội trưởng Hạng bắt được tội phạm bị truy nã, còn bị thương, thế mà anh ta lại còn muốn hỏi han chi tiết trên đường tới bệnh viện. Có vấn đề gì không thể để về đội rồi hỏi hay sao?
Nữ cảnh sát để A Kiều dựa vào lòng mình, an ủi cô: "Em sợ lắm đúng không?"
A Kiều khẽ gật đầu, có một cảm giác không muốn rời xa nữ cảnh sát này. Trên người chị có một mùi hương rất thơm rất thơm, khiến cô vừa ngửi đã... rất muốn đầu thai.
A Kiều cúi đầu nhìn bụng nữ cảnh sát, chỗ đó giờ vẫn rất phẳng nhưng lại có một con ma may mắn đầu thai tới rồi.
Nữ cảnh sát thấy cô không có vấn đề gì, có lẽ chỉ là sợ hãi, bảo cô nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời không ngừng nói chuyện với A Kiều để cô không nhớ tới những chuyện vừa xảy ra nữa.
Một cô bé còn nhỏ như vậy lại vừa phải đối diện trực tiếp với tội phạm giết người, tốt nhất là đưa về cục làm một ít liệu pháp tâm lý.
Nữ cảnh sát nói năng nhỏ nhẹ, A Kiều nhắm mắt lại, tuy đã dần dần lấy lại sức nhưng vẫn nằm bò trên người chị, trong lòng vô cùng ghen tỵ với con ma may mắn có thể đầu thai thành con chị.
Tới bệnh viện, A Kiều nhanh chóng nhảy xuống xe, bám chặt phía sau Hạng Vân Độc, không chịu rời đi bước nào. Nhà vàng của cô bị đập hỏng một cánh tay rồi, không thể bị thương nữa.
Quần áo của Hạng Vân Độc rách nát, trên người va đập bầm tím, trên cánh tay còn có một vết máu rất dài nhưng A Kiều thì ngoại trừ quần áo bị dính một ít máu, còn lại không có vấn đề gì.
Vừa rồi A Kiều còn xót nhà vàng của cô, lúc nhìn thấy Hạng Vân Độc thế này, cô cắn môi, đột nhiên có một cảm giác kì quái mãnh liệt đổ vào lòng, đắng không ra đắng, ngọt không ra ngọt.
Lúc bác sĩ tiêm cho Hạng Vân Độc, đầu tiên A Kiều che hai mắt mình lại không dám nhìn, sau đó lại bịt kín đôi mắt Hạng Vân Độc, nói một cách nghiêm túc: "Không nhìn thấy sẽ không sợ hãi."
Khi nãy ở trên xe, tâm trạng Hạng Vân Độc rất tệ. Anh có rất nhiều thắc mắc về A Kiều. Tỷ như tại sao cô có thể khống chế gió?
Thấy cô dỗ dành mình như thế, anh lại bật cười, an ủi cô: "Không sao, đây là vết thương nhỏ thôi, tôi lúc nào cũng may mắn."
Lưỡi dao kia sắc ngọt, vết thương rất sâu nhưng thực ra lại không tổn thương xương cốt, chỉ mất hơn nhiều máu thôi, coi như cũng là bị thương ngoài da.
A Kiều nhìn anh, lén đo đạc một chút, cái vết kia còn dài hơn cả cánh tay cô, chảy nhiều máu như thế, vậy mà anh còn nói là vết thương nhỏ, cái cảm giác khó nói nên lời khi nãy ngày càng rõ ràng hơn.
Cô y tá trẻ nghe bọn họ nói chuyện, cầm khay y tế mỉm cười, y tá trưởng trừng mắt lườm cô: "Không được cười, nhìn cho kỹ xem phải khâu miệng vết thương như thế nào đây này."
Thực ra Hạng Vân Độc đúng là không nói dối để an ủi A Kiều. Gần như trời sinh anh đã may mắn hơn người bình thường một chút. Không phải anh chưa từng trải qua những vụ án lớn và nghiêm trọng nhưng anh may mắn đến đáng ngạc nhiên, từ trước đến nay chưa từng bị thương nặng, có lần viên đạn còn sượt qua đầu anh nhưng cuối cùng lại chẳng có việc gì.
A Kiều xoay quanh Hạng Vân Độc, làm hết việc này đến việc kia, chốc chốc lại hỏi anh xem có muốn uống nước không, đã đói bụng chưa, nữ cảnh sát ngồi bên cạnh cũng bật cười: "Tốt với anh trai chưa kìa."
Nếu như không phải A Kiều còn đang mặc đồng phục học sinh trên người quả thực chị đã nghĩ cô là cô bạn gái nhỏ của Hạng Vân Độc.
Khương Thần cũng phải băng bó, đúng lúc này Khương Mật lại gọi điện cho em trai, biết cậu bị thương, không thèm lên lớp nữa, vội vàng tới bệnh viện thăm cậu. Khương Thần can: "Chỉ bị thương nhẹ thật mà, chị, chị đừng tới."
Không kịp ngăn cản, Khương Mật đã tới thăm em trai, lại nghe nói Hạng Vân Độc chiến đấu một mình mà cũng bắt được tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn, còn bị thương, cô lại vội vàng tới thăm Hạng Vân Độc.
Vừa tới cô đã thấy Hạng Vân Độc ngồi trên ghế, chuẩn bị được tiêm hạ sốt, A Kiều chớp mắt nhìn anh, mặt đầy vẻ lo lắng sốt ruột.
Hạng Vân Độc thấy cô như thế thì bật cười, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Được rồi, tôi không sao thật mà." Ở đây nhiều người quá, đợi về đến nhà anh sẽ hỏi cô về những việc đó sau.
A Kiều buồn bã thở dài, đưa tay sờ lên lớp băng gạc trên tay anh, bị nặng thế này, bao giờ mới hồi phục lại được đây.
Khương Mật đứng cách đó không xa, nhưng trong mắt Hạng Vân Độc, ngoại trừ A Kiều, đã chẳng còn ai khác. Chân cô như bị dính chặt vào sàn nhà, không thể động đậy.
Hóa ra cô còn có thể lừa mình dối người, lừa mình rằng tuy Hạng Vân Độc không nhận lời cô nhưng trong lòng không thích ai khác cả nhưng giờ cô đã biết, không phải anh không thích ai mà là chính anh vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.
Nhưng chuyện xảy ra như thế nào được chứ? Thời gian rõ ràng là quá ngắn.
Khương Mật trở về chỗ em trai, hỏi cậu: "Muốn uống gì không, chị mua cho."
Khương Thần nhìn về hướng Hạng Vân Độc, "Chị, chị không đi thăm anh Hạng à?"
"Trông cũng không có vẻ nghiêm trọng, khi nãy nguy hiểm lắm à?"
Khương Thần lập tức thở dài: "Đừng nói nữa, gã phạm nhân vừa nãy đại khái là bị người khổng lồ xanh nhập vào người, tay không giật đứt cả còng tay, vốn là anh Hạng đã khống chế được gã rồi cơ, chả hiểu sao tự dưng lên cơn điên."
Ngoại trừ chữa trị cho Trương Phong, họ còn phải thử máu cho hắn xem khi nãy hắn có dùng ma túy hay không.
Kẻ này thật sự quá giảo hoạt, ai mẹ nó có thể nghĩ tới chuyện gã trốn trong căn nhà từng xảy ra án mạng cơ chứ, nếu không phải lần này anh Hạng đột nhiên tới xem xét hiện trường vụ án cũ thì gã đã trốn thoát được rồi.
Khương Thần cười hì hì, cái bản mặt của Cung Luật thật sự tái xám đi rồi, vốn định ép Hạng Vân Độc ngồi yên trong cục, chẳng làm ăn được gì, không ngờ bỗng nhiên anh lại lập công.
Ai mà biết số anh Hạng lại đỏ như thế, lại còn có chuyện tội phạm bị truy nã từ trên trời rơi xuống.
Tuyệt nhất là hồ sơ vụ án cũ đó chính là do Cung Luật đẩy cho Hạng Vân Độc, vốn dĩ định dùng những vụ án cũ đó để hầm chết anh, kết quả tự nhiên lại tặng công lớn cho anh.
"Lần này ấy mà, kể cả Lão Giang có muốn khiêm tốn cũng không thể không khen anh