Không.
Editor: Iris N
"Trương Phong" giữ chặt cửa, cửa sắt kẹp vào cánh tay bị thương của Hạng Vân Độc, vết thương vừa được khâu lại lập tức nứt toác, máu thấm ra ướt sũng cả băng gạc.
"Trương Phong" ngửi được mùi máu lại càng kích động, mặt gã lại lộ ra loại biểu cảm người không ra người ma chẳng ra ma.
Hạng Vân Độc cắn chặt răng, cố nén đau, A Kiều còn ở bên trong, anh nhất định không thể để cửa đóng lại được!
Giọng nói đứt quãng của Khương Thần vẫn vọng ra từ chiếc điện thoại di động rơi trên mặt đất: "Anh Hạng... Mọi người đang tuần tra ở khắp các bến xe, ga tàu, Lão Giang sắp tức phát điên rồi... Anh Hạng?"
Hạng Vân Độc không nói tiếng nào, anh cắn chặt răng, sợ mình mà mở miệng thì sức lực cũng theo đó thoát ra hết.
Anh dùng hết tất cả sức lực nhưng hoàn toàn không thể chống chọi được với "Trương Phong", đành phải hy sinh một cánh tay kẹp ở cửa mới giữ cho cửa không khép lại được, "Trương Phong" thật sự khỏe tới mức không giống người.
Khương Thần phát hiện có gì đó không ổn, lập tức gác máy, huy động người đến nhà Hạng Vân Độc. Trương Phong không chạy trốn khỏi thành phố mà là đi trả thù!
Hạng Vân Độc không biết có A Kiều có bị thương rồi hay không, cô chẳng phát ra một chút âm thanh nào, Khương Thần đang tới rồi nhưng anh vẫn sợ không kịp, có lẽ cô bị thương rồi cũng nên.
Cánh tay bị thương đau tới mức mất cảm giác, băng gạc ướt sũng, máu chảy đầy trên mặt đất.
"Trương Phong" nhe răng cười với Hạng Vân Độc, càng kẹp chặt cửa, máu chảy càng nhiều, gã há miệng ra, lộ ra vẻ thèm thuồng, từ từ ngoác miệng, dùng một tư thế không giống người lao tới.
Gã thè lưỡi liếm lên lớp băng gạc, mặt lập tức lộ ra vẻ say mê. Gã thậm chí còn ngẩng đầu lên nhìn Hạng Vân Độc, ánh mắt tựa như đang nhìn một miếng thịt.
Hạng Vân Độc biết gã định làm gì nhưng anh không lùi bước, cũng không động đậy, trơ mắt nhìn "Trương Phong" há miệng, vẹo cổ, hàm răng sắp cắm phập vào thịt tới nơi.
Chính vào thời khắc cổ và cơ thể gã thả lỏng, chuẩn bị hưởng thụ miếng thịt này, Hạng Vân Độc đạp cửa, cửa đập thẳng vào người "Trương Phong".
"Trương Phong" rất khỏe nhưng cơ thể lại mềm oặt, bị Hạng Vân Độc đá mạnh cửa vào người, làm đổ bàn trà. Tuy vậy gã lại lảo đảo đứng dậy như thể căn bản không có cảm giác đau.
Trạng thái này đã từng xuất hiện ở căn nhà xảy ra án mạng vào ban ngày, Hạng Vân Độc gào to tên gã: "Vương Hạo!"
Người chồng trong vụ án giết cả nhà ở căn nhà số 1804, số 45 đường Linh Đốn.
Thế mà "Trương Phong" lại khựng lại thật, gã ngơ ngơ ngác ngác đứng đó, có phản ứng với cái tên này, kẻ bị Lão Hàn bắt đi mới là Trương Phong thật!
"Fuck." Hạng Vân Độc chửi tục một câu, anh đỡ cánh tay mình đi vào phòng khách, A Kiều đã dựa vào cạnh tường, mệt lả nhưng con lệ quỷ bám vào người kia vẫn chưa làm cô bị thương, cô vẫn bình an vô sự.
Hạng Vân Độc thở phào nhẹ nhõm, dùng cánh tay lành lặn đỡ cô: "Em còn sức không? Đi được không?" Phải để cô đi trốn trước.
Đúng lúc này, mảnh huyết ngọc mà A Kiều luôn đeo trên cổ dần dần biến sắc. Ban đầu vốn là một miếng bạch ngọc vân đỏ, nhưng giờ đã đỏ rực cả lên, chẳng khác gì một miếng hồng ngọc, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Ánh sáng kia làm con lệ quỷ đang bám lên người Trương Phong phải lùi lại mấy bước.
Huyết ngọc dường như có ý thức của chính mình, còn thoát ra khỏi sợi dây đỏ đeo cổ, bay lên không trung. Tuy đây chỉ là một mảnh đá nhưng Hạng Vân Độc lại cảm thấy nó hình như có mạng sống, giờ phút này đang hết sức tức giận.
Trên huyết ngọc có cấm chế nhưng cấm chế kia là không được làm tổn thương đến con người, Trương Phong là kẻ nửa người nửa ma, Vương Hạo còn là lệ quỷ nên động tác của Sở Phục chẳng bị ngăn cản chút nào.
Dường như "Trương Phong" đã bị một bàn tay vô hình túm chặt, người như bị đóng đinh trên tường, tứ chi thi thoảng lại lúc lắc, cứ như thể gã không phải là một con người, chỉ là một cục bột mềm nhũn.
Tiếp theo đó, Hạng Vân Độc nhìn thấy cánh tay vô hình kia kéo thẳng linh hồn của Vương Hạo ra khỏi cơ thể của Trương Phong.
Trương Phong mềm oặt rơi xuống đất, cánh tay kia cũng không quan tâm tới cơ thể đó nữa, một trái một phải kéo hồn phách của Vương Hạo ra, muốn xé gã làm đôi.
Sở Phục giận dữ. Nàng ta vốn là Vu tộc, có thể giao tiếp với quỷ thần. Sau khi chết thảm, oán niệm vẫn chưa tan, phải chịu tra tấn giày vò ngày đêm ở cõi U Minh. Lên dương thế, thần hồn của nàng ta được miếng ngọc cổ và cành liễu trấn an, Sở Phục dần tìm lại được thần thức, bắt đầu tu luyện lại được thuật pháp khi còn sống.
Cùng lắm là nàng ta mới ngồi thiền có một lúc thôi mà cái thứ bỉ ổi này lại dám động tới nương nương.
Huyết ngọc sáng lòa, linh hồn Vương Hạo phát ra tiếng rít đau đớn. Khi nãy gã bám vào người Trương Phong, vô cùng hung tợn, điên cuồng lao vào định cắn nuốt máu thịt của Hạng Vân Độc, giờ phút này lại chẳng khác gì một con kiến bị dí dưới ngón tay.
Chỉ cần nhẹ nhàng đè xuống thôi là có thể nghiến nát gã đến mức hồn phi phách tán.
A Kiều thấy Sở Phục nổi trận lôi đình, định xé nát hồn phách gã mới lớn tiếng ngăn cản: "Đừng giết gã!"
Sở Phục tập tức nghe lệnh, buông lỏng đôi tay sắp xé rách hồn phách của Vương Hạo ra: "Nương nương định xử trí ra sao? Hay là xé nó thành từng mảnh nhỏ rồi ném ra ngoài?"
Cái thứ này nàng ta cũng thấy tanh hôi, không thèm ăn, chi bằng ném cho cô hồn dã quỷ.
A Kiều vừa tới U Minh đã vào thành Phong Đô, những con ma cô từng gặp toàn là ma bình thường nhưng Sở Phục phiêu dạt khắp nơi, từng nhìn thấy nhiều hình phạt dã man. Nàng ta lại xuất thân từ Vu tộc cổ xưa, có rất nhiều cách để tra tấn từ người đến linh hồn.
Vì chuyện hôm nay, A Kiều có thể để nàng ta làm như thế nhưng hiện giờ chưa thể giết gã được, cô đã nhìn thấy rõ ràng hồn phách trong cơ thể Trương Phong không phải là Trương Phong mà là con lệ quỷ kia, Hàn Cương bắt sai hồn rồi! Áp tải hồn Trương Phong về địa phủ rồi!
Còn con lệ quỷ này lại nhân dịp Trương Phong bị đánh ngất trên mặt đất, thần hồn mờ mịt để chiếm lấy thân thể của Trương Phong. Nếu chẳng phải gã tới đây tìm Hạng Vân Độc thì không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra nữa. . ngôn tình hoàn
Hai con ma mẹ con nhà kia ắt cũng biết chuyện nên mới hóa thành hai luồng sương đen, nhìn thì có vẻ như đang níu lấy chồng, cha mình đi vào cõi U Minh nhưng thực ra là đang ép buộc gã để cho hồn của lệ quỷ có thể ở trong cơ thể của Trương Phong một cách lâu dài.
"Ai da!" A Kiều nôn nóng, hỏi Hạng Vân Độc, "Thế phải làm sao đây? Hàn Cương bắt nhầm ma rồi!"
Lúc này cô mới thấy gần như nửa người của