Tìm thấy rồi!
Editor: Iris N
A Kiều cắm đầu vào đống đồ ăn Khương Mật mang đến, Khương mật bảo cô: "Còn có một hộp sữa chua nữa cũng là làm riêng cho em đấy." Bên trong có thả hoa quả khô và yến mạch, chính là loại mà A Kiều thích ăn.
Trong phòng có một con ma chỉ biết ăn, hai con người lâm vào cảnh trầm mặc ngượng ngùng. Khương Mật cười lên tiếng trước: "Là A Thần bảo em tới xem thế nào, nó không yên tâm về anh."
Xem ra anh khá ổn, treo một cánh tay mà vẫn có thể ra ngoài xem phim.
Hạng Vân Độc thấy hơi ngại, cô tốt bụng như thế khiến anh khó xử. Lần trước anh gần như đã nói trắng ra hết cả rồi nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ, con gái hay xấu hổ, dù sao cũng không thể nói lại lần nữa.
"Cậu ấy cứ lo bò trắng răng, chẳng thà nhân lúc này đang có nhiều vụ án để làm mấy việc thực chất, tích lũy thêm kinh nghiệm làm nhiệm vụ tuyến đầu mới có lợi cho tương lai của cậu ấy sau này." Hạng Vân Độc cố tìm gì đó để nói, cũng không nhìn Khương Mật, ánh mắt vẫn tập trung ở chỗ A Kiều.
A Kiều đang cặm cụi tìm hộp sữa chua của cô. Cô cúi đầu xuống, anh chỉ có thể nhìn thấy hai chiếc tai hồ ly nhấp nhô theo động tác của cô. Hạng Vân Độc thấy vậy thì mỉm cười, khóe miệng cong lên.
A Kiền ăn một miếng sữa tươi chiên giòn, hàm răng trắng cắn lên miếng sữa tươi chiên giòn xốp. Cô cảm nhận được sự yên ắng trong phòng, nhìn xung quang một lượt, thấy hai người kia đều không nói lời nào, cô đưa một miếng cho Hạng Vân Độc: "Anh muốn ăn không?"
Hạng Vân Độc lắc đầu: "Em ăn đi, khi nãy chẳng phải nói ăn bắp rang không no sao."
Đương nhiên ăn bắp rang bơ không no được rồi, thứ này ngửi thì thơm, ăn vèo một lúc đã hết, bụng A Kiều hiện giờ đã lại rỗng không. Tuy vậy, cùng với việc cảm thấy bụng trống rỗng, cô cũng cảm thấy cơ thể mình có năng lượng.
Khương Mật cảm thấy ở lại đây tiếp cũng không tiện lắm. Trước kia cô chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ, giống như thể Hạng Vân Độc đột nhiên trở nên không thể tiếp cận, hai người bọn họ đã từng xích lại gần nhau nhưng hiện giờ dường như đã có một bức tường vô hình xuất hiện giữa hai người.
Hơn nữa ở mặt tường bên kia, Hạng Vân Độc đang ở bên A Kiều.
Cô quyết định từ bỏ.
Nếu đã quyết định thì cũng chẳng cần lưu luyến làm gì, cô cười rồi nói: "Em về đây, mẹ em còn ở nhà mà, mẹ em rất lo lắng cho A Thần, em phải về với bà."
Mẹ Khương nghe nói con trai bị thương, khóc hết nước mắt. Bà không phải là một người mẹ ích kỷ nhưng bà cũng không nỡ để con trai bị thương đổ máu.
Sáng sớm hôm nay bà làm cả một mâm thức ăn nào là gan lợn, nào là cá quả. Khương Thần bận đến mức chẳng có thời gian về nhà ăn cơm, cuối cùng vẫn cứ là Khương Mật đem đồ ăn cho cậu.
Mẹ Khương biết con gái sắp mang đồ ăn cho Hạng Vân Độc, chủ động chạy tới xem cô ăn mặc thế nào, vừa lòng gật đầu. Tuy đây là con gái bà nhưng bà cũng phải khen cô xinh đẹp.
Hôm nay Khương Mật mặc một chiếc váy trắng, tóc cũng hơi uốn, để lộ vầng trán mịn màng, trên cổ tay chính là chiếc vòng mà Hạng Vân Độc đã tặng cho cô.
Nhưng mãi tới khi cô ra khỏi phòng bệnh, Hạng Vân Đọc vẫn chưa nhận ra.
Trên hành lang, Khương Mật tháo vòng tay ra, đặt vào trong túi xách. Đoạn tình cảm này của cô kết thúc mà chẳng ai hay.
Hạng Vân Độc không nhận ra sự thay đổi của cô. Anh tiễn cô ra tận cửa phòng bệnh mới quay đầu nhìn lại, A Kiều đã ăn hết sạch sữa tươi chiên giòn, đang bắt đầu ăn sang hộp sữa chua hoa quả.
"Ngày mai có phải là nên đi học rồi không? Không phải em còn muốn đi gặp bạn em à?" Hạng Vân Độc nghĩ ngợi hồi lâu mới tìm ra lý do. Cô còn nhỏ, hẳn là nên tiếp xúc nhiều với những thứ mà những cô gái tuổi này nên tiếp xúc, cho dù là bắt đầu từ người bạn ma của cô đi chăng nữa.
"À đấy!" A Kiều quên mất, mấy ngày nay trong đầu cô toàn là những chuyện liên quan tới lệ quỷ và Trương Phong, cô đã quên béng cô ma nữ ngoan hiền trong nhà vệ sinh kia rồi.
Hạng Vân Độc làm thủ tục xuất viện. Ngày hôm sau, hai người bọn họ ai phải đi làm thì đi làm, ai phải đi học thì đi học.
Hạng Vân Độc đưa A Kiều tới tận cổng trường. Vờ như không biết trong cặp sách của cô không để sách mà là một gói tiền vàng, anh cười nói: "Học hành cho tốt đi nhé, tối nay chúng ta đi ăn thịt xiên."
A Kiều vẫy tay, cô lao thẳng vào cổng trường, vội vã đi tìm người bạn ma của mình.
Mới sáng sớm, nhà vệ sinh cạnh phòng thí nghiệm sinh vật ở tầng một đương nhiên chẳng có ai. A Kiều rẽ vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa nhà vệ sinh lại, gõ gõ tấm gương: "Cô đâu rồi?"
Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy cô bạn kia đâu cả, A Kiều đi một vòng khắp nhà vệ sinh, ma nữ mặc đồng phục không còn ở đó nữa, cô ấy yếu như thế, có thể chạy đi đâu được nhỉ?
Chẳng lẽ cô ấy lại chạy lung tung ra ngoài, bị gương bát quái chặn lại rồi.
A Kiều cảm thấy mình đã phụ lòng cô bạn mới, để cô ấy đói bụng chờ mấy ngày liên. Bởi vậy cô chẳng thèm lên lớp nữa, đi tới đi lui khắp trường học tìm cô bạn mới của mình.
Cô leo lên sân thượng, đẩy chiếc cửa bị khóa chặt dẫn ra ngoài sân. Trước khi mười con ma kịp nhảy xuống khỏi tòa nhà lần nữa, cô ngăn bọn họ lại: "Đợi lát nữa rồi nhảy, mấy người có thấy ma nữ trong nhà vệ sinh đâu không?"
Mười con ma này có thể được coi là những con ma nhàm chán, bởi dương thọ chưa hết đã chết vì tự sát cho nên vẫn luôn nhảy lầu hết lần này đến lần khác, đợi đến lúc mới có thể bị quỷ sai kéo đi.
Ngày nào bọn họ cũng xếp hàng trên sân thượng, lúc thì xếp thành hình chữ nhân (人), lúc thì xếp thành hình zích zắc. Bỗng nhiên bị chen ngang, mặt mấy con ma đờ ra, cả đám quay đầu lại nhìn thẳng A Kiều.
Lúc còn sống, về cơ bản ngày nào họ cũng chỉ cắm đầu vào học, chết rồi trông lại càng đỡ đần, nếu như khôn ngoan ra thì cũng đã chẳng nhảy lầu.
Có hai con ma lúc nhảy lầu đã rơi trúng vào núi giả trong vườn hoa, khiến đầu bị đập bẹp, một nửa mặt đã phẳng lì, chỉ còn một con mắt, quay sang nhìn về phía A Kiều.
A Kiều xì một tiếng, lúc làm người đã không tinh khôn, đến lúc làm ma cũng ngớ ngẩn thế này, cô lại khoa tay múa chân một lúc: "Cái con ma cũng chết vì nhảy lầu như mấy người ấy, trốn trong nhà vệ sinh, tóc dài, rất xinh đẹp, biết không?"
Mười con ma bao gồm hai nữ tám nam đồng loạt lắc đầu, đến động tác cũng đều nhau. Ban đầu A Kiều còn nghĩ bọn họ định nói không biết, kết quả là bọn họ đồng thanh, vừa lắc đầu vừa nói: "Cô ấy không phải chết vì nhảy lầu đâu."
Không chết vì nhảy lầu à?
A Kiều nhíu mày: "Thế thì vì sao đầu cô ấy cũng bẹp như thế nhỉ?" Máu me be bét, đến mắt cũng rơi ra khỏi hốc mắt.
Nhưng mấy con ma ngốc nghếch này đã nhảy lầu rồi trở nên ngớ ngẩn từ lâu, cô hỏi cả buổi mà chẳng được chút tin tức nào có tác dụng, đương nhiên là ngoại trừ câu nói rằng cô ấy không chết vì nhảy lầu.
A Kiều thở dài, chẳng biết làm gì với đám ma ngốc này, đành lôi hương nến tiền giấy trong cặp sách ra. Bọn họ đã đói bụng lâu thế rồi, thế nào cũng phải ăn gì đó.
Ai ngờ cô vừa mới ngồi xổm xuống, đang định lấy vàng tiền, đã có một bàn tay xuất hiện từ phía sau.
A Kiều ngã quỵ về phía trước nhưng lại bị bàn tay này nắm chặt: "Bạn học nhỏ! Đừng nghĩ quẩn đấy!"
Lão Lý là bảo vệ ở trường Trung học số một, ngày nào cũng mở cổng đón học sinh vào trường. Đợi học sinh vào lớp hết, ông ta sẽ ngồi trong phòng bảo vệ nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, sân thượng của Hồng Lâu là nơi mà chủ nhiệm giáo dục đã nhắc ông ta phải lưu lý.
Vừa nhìn thấy có một người đi lên đó, khua tay múa chân, nói chuyện với không khí, ông ta nghĩ người này phát rồ, lập tức trèo lên ngay. Thấy A Kiều ngồi xổm xuống, cứ tưởng rằng cô định nhảy lầu, Lão Lý sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, túm chặt lấy cô.
"Cháu còn nhỏ, sao mà phải nghĩ quẩn thế chứ, năm nay