Trèo thôi!
Editor: Iris N
Hạng Vân Độc nhận điện thoại, vừa nghe thấy mấy chữ "chú cảnh sát" đã bật cười: "Em lại học được từ chỗ nào thế?"
Bắt đầu từ khi A Kiều biết cách dùng máy tính bảng lên mang, thi thoảng lại nói ra mấy từ mới, có nhiều từ mà đến Hạng Vân Độc còn chưa nghe bao giờ.
A Kiều nói cho anh sáu chữ: "Chu Mộng Khiết, Trần Ngưỡng Chính."
Cô tóm tắt qua một chút về chuyện yêu hận tình thù của cô bạn ma, Hạng Vân Độc không cười nữa, nghiêm túc lắng nghe cô nói.
"Em thấy cái chết của Chu Mộng Khiết không đơn giản như thế, nhất định có liên quan đến Trần Ngưỡng Chính. Hôm qua trong phòng tư vấn tâm lý, lúc anh ta nhìn em, cả người anh ta bị một làn sương đen bao phủ."
Nụ cười trên mặt Hạng Vân Độc hoàn toàn biến mất, anh biết cái gì gọi là ác niệm.
Anh đã dùng một ít thời gian để làm quen với thế giới mới trong mắt mình. Với những người bình thường đi trên phố, tỷ lệ thiện và ác trên người họ là tương đương, thi thoảng sẽ có ác niệm nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng có thiện niệm xuất hiện.
Tới khi anh vào cục cảnh sát thì khác hẳn, những tội phạm bị bắt vào đó phạm tội càng nhẹ thì linh hồn càng sạch sẽ.
Hạng Vân Độc ghi nhớ hai cái tên này, nói với A Kiều: "Tôi sẽ điều tra, em phải cách xa người này ra, tự bảo vệ mình cho tốt, chăm chỉ học hành." Tuy biết cô có khả năng tự bảo vệ mình nhưng cô vẫn là một cô bé, anh không thể yên tâm để cô đối mặt với người như vậy một mình.
A Kiều thuận miệng đáp cho có lệ, cô trợn trừng mắt, nếu Trần Ngưỡng Chính thật sự còn định làm gì cô thì anh ta đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.
Hạng Vân Độc gác điện thoại đã bắt đầu kiểm tra thông tin về Chu Mộng Khiết. Nếu con ma trẻ con mà A Kiều nhìn thấy chính là linh hồn bào thai mà anh phải bắt lần này thì thật đúng anh đã tình cờ nắm được manh mối.
Con ma trẻ con trong gương nhìn A Kiều chằm chằm. A Kiều báo cảnh sát, dập máy rồi chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo nó: "Địa phủ cũng không phải không có những trường hợp như con, một lần không may thì lại đầu thai lần nữa. Biết đâu Ty bảy mươi lăm thấy con chưa kịp làm người đã trở thành thai chết trong bụng sẽ cho con một điểm đến khác tốt hơn thì sao?"
Đối với những hồn ma chưa thể đầu thai, về cơ bản chỉ có một khả năng, đó chính là vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành ở dương thế nên vẫn lưu luyến, khó mà đi nổi.
Những suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu A Kiều, Chu Mộng Khiết chính là như thế, nếu đã xin giúp đỡ thì có thể cô ấy muốn A Kiều hoàn thành tâm nguyện cho cô ấy. Còn con ma nhỏ không nghe lời kia thì cũng kéo về đánh cho một trận vào mông.
Ma nữ mặc đồng phục nghe A Kiều báo án, nước mắt chảy ròng ròng. Chấp niệm của cô ấy không phải là không thể thi đại học, chấp niệm của cô ấy là không ai biết những chuyện mà Trần Ngưỡng Chính đã làm với cô ấy. Cô ấy hy vọng Trần Ngưỡng Chính sẽ phải chịu trừng phạt.
Hôm qua A Kiều đã định dạy cho Trần Ngưỡng Chính một bài học, nhưng cô vừa có ý nghĩ này đã bị phù hoàn dương chặn lại.
Hạng Vân Độc đã là cảnh sát lại còn là quỷ sai, anh xử lý được cả chuyện dương gian lẫn âm phủ, đương nhiên báo án thì cũng phải báo với anh.
Con ma trẻ con chưa phân biệt được thiện ác, nó chỉ hành động theo bản năng và chấp niệm. Biết A Kiều làm việc gì đó bất lợi cho mình, nó ngừng khóc, trừng mắt lên nhìn A Kiều chằm chằm.
A Kiều "xì" một tiếng, nó xấu quá đi mất, thảo nào trên mạng gọi thế là "cay mắt", Kiều đưa tay che mắt lại.
Đúng lúc này, con ma trẻ con bay ra khỏi gương, tay chân nó còn chưa hoàn chỉnh, lao ra như một quả bóng, tấn công A Kiều, há to miệng định cắn xé máu thịt cô.
A Kiều vốn không định đích thân ra tay, nhưng nếu sát khí mà Sở Phục phóng ra không có tác dụng thì cô phải tự tay dạy dỗ con ma nhỏ này mới được. Cô tiện tay bẻ gãy chiếc chổi lau nhà trong nhà vệ sinh, tích tụ sức mạnh của mình trên nửa thanh gậy gỗ, vung gậy đánh tới, con ma trẻ con kêu la oai oái.
A Kiều vốn đang lo cô bạn ma của cô sẽ đau lòng, dù sao cũng là con cô ấy nhưng ma nữ mặc đồng phục trong gương thấy thế lại thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Con ma trẻ con tụ hình đã lâu lắm rồi. Trong trường này, chỗ nào cũng có ác niệm để nuôi nó lớn. Trong đó mấy người như Trịnh An Ni, Thẩm Lệ Na không thể không kể công.
Oán niệm sinh ra bởi sự tham lam, ghen tỵ và ham muốn chính là đồ ăn ngon nhất với nó. Nó đã dùng ma nữ mặc đồng phục làm chất dinh dưỡng cho mình, lúc mang thai nó đã phải nuôi nó bằng máu và chất dinh dưỡng, đến lúc chết cũng không thoát được.
Cây gậy của A Kiều làm nó đau, khiến nó biết rằng A Kiều rất mạnh, hiện giờ lại đã tới gần trưa, là lúc ma lực của nó yết ớt nhất. Vừa bị đánh một cái, nó lập tức chui vào trong gương.
Con ma trẻ con vươn hai cánh tay nhỏ bé, bíu chặt lấy ma nữ mặc đồng phục. Nó ôm mẹ nó, mút chặt lấy cổ cô ấy như đang bú sữa, theo bản năng, nó đang muốn hút oán niệm để chữa trị vết thương.
Nhưng thân thể ma nữ mặt đồng phục cũng dần trở nên trong suốt, cô ấy đã chẳng còn bao nhiêu sức lực để nuôi con ma trẻ con này nữa.
Hai con ma cùng biến mất trong gương, A Kiều nhíu mày, nếu tiếp tục thế này Chu Mộng Khiết sẽ bị hút khô mất thôi. Cô gõ lên mặt gương nhưng không thấy gì nữa.
Trịnh An Ni vừa ra khỏi phòng y tế đã gặp ngay A Kiều, trái tim vừa mới được buông lỏng của cô nàng lại đập thình thịch: "Cô lại... Cô lại muốn làm gì nữa?"
A Kiều nhếch khóe miệng mỉm cười: "Tôi muốn trốn học."
Mặt Trịnh An Ni nhăn nhó, cản A Kiều: "Cổng trường cũng có camera giám sát, không ra được đâu."
Bắt đầu từ năm trước, camera bắt đầu được đặt khắp nơi trong trường, cửa ra vào nào cũng có camera, ngoài ra còn có bảo vệ nữa chứ, làm sao mà trốn học được, mấy người bảo vệ có thể liên hệ trực tiếp với chủ nhiệm giáo dục.
A Kiều liếc nhìn cô nàng một cái: "Nhát gan."
Trịnh An Ni cảm thấy đúng là mình ngày càng nhát gan thật. Từ sau khi biết trên đời này thực sự có ma, cô nàng cảm giác như thể cả thể xác lẫn tinh thần của mình đã bị gột rửa một lần, không dám bắt nạt người khác nữa.
A Kiều tiếp tục ra lệnh: "Tìm thử xem nhà Chu Mộng Khiết ở đâu đi."
Cô ấy chết ở nhà, những hồn ma bên đấy thể nào cũng biết được chuyện gì đó, chắc chắn không phải ma chỗ nào cũng cũng đờ đẫn, ngu ngốc như mười người anh em trên sân thượng kia.
Trịnh An Ni tìm cả buổi cũng không tìm được địa chỉ nhưng cô nàng lại tìm được một ít thông tin kia, vẫn là mấy bài đăng trên diễn đàn kia. Sau khi Chu Mộng Khiết nhảy lầu, chủ nhiệm và đại diện học sinh của lớp cũng từng tới thăm mẹ của Chu Mộng Khiết.
Bình thường, lúc có chuyện gì xảy ra với học sinh, nhà trường luôn phải chịu trách nhiệm. Với những trường hợp học sinh nhảy từ nóc Hồng Lâu xuống, nhà trường đều phải đền tiền. Chu Mộng Khiết mắc bệnh trầm cảm vì áp lực học tập quá nặng, nếu như mẹ Chu làm ầm lên thì cũng sẽ được đền tiền.
Nhưng mà mẹ Chu lại không làm ầm lên, bà ta thậm chí còn không tới trường mà là sau khi bàn bạc, nhà trường cảm thấy Chu gia biết phân rõ phải trái, một mình mẹ Chu phải ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy con gái nên người, nhà trường cảm thấy phía họ cũng phải bày tỏ lòng thành, trích ra một số tiền coi như là phí mai táng.
Nhưng đến cả số tiền này mẹ Chu cũng không cần, bà ta không chịu nhận một đồng một cắc. Mất đi con gái duy nhất đã khiến bà ta vô cùng đau lòng.
Trịnh Anh Ni vừa lướt các bài đăng vừa nói thêm một câu: "Nghe nói mẹ cô ấy là giáo viên cao cấp, chỉ dạy thêm ở nhà cho người ta thôi đã kiếm được rất nhiều tiền rồi." Có lẽ bởi vậy bà ta mới thông cảm cho nhà trường.
Trịnh An Ni bĩu môi. Nếu đã điều tra về Chu Mộng Khiết,