Che giấu!
Editor: Iris N
Đột nhiên tất cả những điểm không hợp với lẽ thường của A Kiều đều hiện lên trước mắt Hạng Vân Độc. Những thứ ấy rõ ràng tới mức không thể giả vờ như không thấy nhưng không biết sao trước đây anh chưa từng cố tìm hiểu.
Hạng Vân Độc bỗng không nói nên lời, một bàn tay vẫn còn nắm chặt di động, ánh đèn neon đủ màu lưu chuyển trên mặt anh, cũng lưu chuyển trên mặt A Kiều.
Cả người thiếu nữ gần như sắp dán lên lớp kính, đôi mắt lấp lánh ánh đèn nhiều màu. Vòng quay chầm chậm đi tới điểm cao nhất, pháo hoa được bắn lên từ phía hồ nhân tạo trong công viên.
A Kiều "Oa" lên một tiếng, chóp mũi cũng bị đè vào tấm kính bẹp cả xuống. Cô đưa tay kéo Hạng Vân Độc, chỉ vào những chùm pháo hoa lớn bung nở giữa màn đêm, "Hạng Vân Độc, anh nhìn kìa!"
Hạng Vân Độc há miệng nói gì đó nhưng pháo hoa nổ tung trên đầu họ, át mất tiếng nói của anh. A Kiều chỉ nhìn thấy miệng anh đang mấp máy.
Cô đưa tay xoa nhẹ lên mũi, nhìn anh đầy vẻ nghi hoặc: "Anh nói gì vậy?"
Hạng Vân Độc vừa định hỏi lần thứ hai nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa những đợt pháo hoa, giọng bà Bạch Mỹ Lan đã truyền tới: "À! À! Con nói Trần Kiều ấy à... Tính tiền tính tiền tính tiền... Không được để sót tí nào đâu đấy."
Hạng Vân Độc vừa nghe được câu này chợt cảm thấy nhẹ nhõm, sự hoài nghi trong lòng như thủy triều, đột nhiên dâng lên rồi lại vẫn như thủy triều, tự nhiên rút xuống.
Liễu Vạn Thanh và Hồ Dao ẩn thân lơ lửng trên không trung. Gần như là ngay tại thời khắc Hạng Vân Độc bắt đầu nghi ngờ, pháp thuật cấm chế của Liễu Vạn Thanh lại khởi động lần nữa. Anh ta thi pháp với Hạng Vân Độc, khiến anh quên đi suy nghĩ bất chợt vừa rồi.
Hồ Dao lơ lửng giữa không trung, lo lắng đến nỗi khuôn mặt cũng nhăn vào: "Rốt cuộc anh có làm được không đấy? Chẳng phải anh nó chuyện bên Mỹ đã có người giám sát rồi hay sao?"
Cách cả đại dương, mục tiêu thi pháp ở quá xa, Liễu Vạn Thanh đã nhờ cây phát tài rễ sâu lá tốt trong nhà bà Bạch Mỹ Lan. Tuy cây kia chưa tu ra được hình người nhưng đã có linh trí từ lâu, không ngờ làm việc lại chẳng đáng tin cậy chút nào như thế.
Hồ Dao nhìn hai người cùng xem pháo hoa trên vòng quay khổng lồ, thở phào một hơi, sau đó lại bắt đầu lo lắng: "Giờ mới được có mấy ngày chứ mấy, đã được một tháng đâu, chi bằng thuyết phục cô ấy đòi nhà vàng quách đi cho xong."
Người này cũng khó lừa quá đi mất, lòng nghi ngờ quá mạnh mẽ, suy nghĩ quá nhiều, sau này có khi lại càng có nhiều nghi vấn hơn.
Liễu Vạn Thanh chỉ về phía A Kiều, nói như thể chẳng mấy quan tâm: "Mở to đôi mắt hồ ly của cô mà nhìn kỹ cô ấy đi."
Hồ Dao nhìn A Kiều chằm chằm một lúc, cô dụi dụi mắt, chỉ thấy quanh người A Kiều có một vầng sáng nhạt nhòa tới mức gần như trong suốt, lúc ẩn lúc hiện, nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không thể phát hiện ra được.
Lúc này Hồ Dao mới trợn tròn đôi mắt hồ ly: "Chuyện này, chuyện này..."
Liễu Vạn Thanh lại thấy tiếc nuối lần nữa, nếu cấp dưới ở Ty Giải Mộng đều được như A Kiều, không cần ai dạy vẫn tự học được, hơn nữa còn có thành tích xuất sắc như thế thì anh ta sao phải cực nhọc như bây giờ.
"Thế... Thế thì liệu sau một năm cô ấy có tu thành người luôn được không?"
Gân xanh trên trán Liễu Vạn Thanh nổi lên, anh ta hít sâu một hơi, từ từ thở ra, đến lúc này anh ta mới bình ổn được cảm xúc: "Khi nào lôi kiếp của cô đến? Đã tích lũy phúc đức đến đâu rồi?"
...
Hồ Dao không đáp, cô mấy cả trăm năm mới tu thành hình người, lại dùng trăm năm mới tích lũy đủ phúc đức, nếu như không phải do cô sinh ra ở Thanh Khâu, riêng việc tu thành hình người thôi cũng đã phải tiêu tốn không biết bao nhiêu công sức rồi.
Tu thân trăm năm, tu tâm ngàn năm [1], yêu tinh ngàn năm như Liễu Vạn Thanh còn chưa tu được một trái tim thì khoảng thời gian một năm này cũng chỉ đủ để A Kiều tích lũy được một ít công đức, tạo phúc cho kiếp sau.
[1] Tu trăm năm mới thành hình người, tu ngàn năm mới có trái tim.
Liễu Vạn Thanh thấy Hồ Dao cuối cùng cũng ý thức được những lời mình nói thực sự quá ngu xuẩn, đưa đôi mắt hẹp dài nhìn về phía cô: "Dạy cho cô ấy một ít phép thuật mị hoặc của cô đi, lần tới nếu lại nghi ngờ thì có thể sử dụng."
"Tôi là một con hồ ly tinh đứng đắn đấy!" Ngay cả giữa đám hồ ly tinh với nhau, vẻ bề ngoài của Hồ Dao vẫn tính là xinh đẹp diễm lệ, ngực tấn công mông phòng thủ, dáng người quyến rũ, nhưng cô chưa bao giờ hút tinh khí của đàn ông, ghét nhất người khác hiểu lầm cô có tính cách phóng đãng. Nếu trên đường có ai mà dám huýt sáo với cô, cô sẽ khiến kẻ nọ nửa năm không "ngóc lên" được.
"Hơn nữa cô ấy sẽ học được thật à?" Hồ Dao hơi nghi ngờ.
"Chẳng lẽ cô chưa nghe câu "bị ma ám" bao giờ à?" Liễu Vạn Thanh phủi phủi áo vest, chuẩn bị rời đi.
"Ai dà, hình ảnh này đẹp thật đấy, nếu như bọn họ có thể thành đôi thì tốt." Hồ Dao lại nhìn một lúc. Trên vòng quay, người đàn ông anh tuấn, cô gái xinh đẹp tươi tắn, đáng tiếc là một người một ma thì yêu nhau thế nào được.
Liễu Vạn Thanh lạnh lùng nói: "Từ bỏ hy vọng đi, kiếp này anh ta không có đường nhân duyên."
"Hả?" Một người đàn ông đẹp trai thế này là lại không có đường nhân duyên sao? Hồ Dao kinh ngạc một hồi nhưng rồi lại nắm được điểm mấu chốt, "Anh còn có thể nhìn thấy nhân duyên của người ta cơ à? Anh xem giúp tôi luôn đi! Nhân duyên của tôi ở đâu chứ?"
Liễu Vạn Thanh ẩn thân đi mất, Hồ Dao vẫn không chịu bỏ cuộc, đuổi theo anh ta đi luôn.
A Kiều còn chưa biết bản thân mình mới hoàn dương hai mươi ngày đã bị nghi ngờ. Cô ngồi vòng quay khổng lồ xong còn muốn đi vòng xoay ngựa gỗ. Lần này, Hạng Vân Độc không lên với cô. Cô nhét điện thoại vào tay Hạng Vân Độc, nhấn mở app chụp ảnh, có vẻ rất có kinh nghiệm: "Đợi em quay sang bên này anh hẵng chụp nhé, phải chụp em cho đẹp vào đấy!"
Từ trước đến nay Hạng Vân Độc còn chưa làm những việc kiểu như chụp ảnh cho con gái thế này bao giờ. Ngoài vòng xoay ngựa gỗ toàn là những cậu trai trẻ đang chụp ảnh cho bạn gái.
Ban đầu, Hạng Vân Độc vốn không có cảm giác gì cho tới tận khi A Kiều ngồi trên con ngựa bay, xoay đến trước mặt anh, cười ngọt ngào vẫy tay với anh. Sợ anh không nhìn thấy, cô còn gọi tên anh: "Hạng Vân Độc! Em ở đây này!"
Anh giơ di động lên, cảm thấy một sự bức bối tạo nên bởi một cảm xúc nhẹ nhàng nhưng lại không nên có.
Đến lúc A Kiều bước xuống từ vòng xoay ngựa gỗ, vươn đầu sang nhìn ảnh chụp trong di động, cô chu miệng ai da một tiếng: "Sao lại không phải ảnh thế này!"
Hạng Vân Độc thất thần, ngón tay di đến chỗ quay video. Trong video, A Kiều ngồi trên vòng xoay, quay đến chỗ anh hết lần này đến lần khác, vẫy tay với anh, gọi tên anh.
A Kiều xem xong cảm thấy video thực ra cũng khá đẹp, vui vẻ cầm lên xem lại lần nữa.
Lúc ngồi ăn tối trong nhà hàng ở công viên, A Kiều vẫn còn đang xem. Cô chỉnh volume lên mức tối đa, nghe thấy lúc cô gọi tên Hạng Vân Độc, Hạng Vân Độc khẽ "Ừ" một tiếng.