Qua đêm.
Editor: Iris N
A Kiều hẹn thời gian với Tiền Nhị. Trước khi đi, cô hỏi: "Ở Giang Thành chỗ nào bán vịt quay ngon nhất?"
Hiện giờ vẫn còn sớm, cô có thể mua vịt quay rồi tới chỗ Hạng Vân Độc. Anh đã bảo nếu thi được kết quả tốt thì sẽ lại được đi công viên giải trí lần nữa, anh không thể nuốt lời được.
Cái này thì Tiền Nhị biết, gã đưa địa chỉ cho A Kiều rồi tiễn cô ra cửa. Thấy cô đã đi xa, Tiền Nhị giơ tay lên tát nhẹ vào miệng mình một cái: "Ai da."
Gã vốn đã nghĩ rất kỹ, cô gái này nhìn thì lợi hại thật nhưng đến mức nào thì phải thử mới biết được, không thể cứ thế đưa cô đến nhà người ta luôn, nhỡ đâu làm hỏng chuyện làm ăn thì về sau gã cũng khó mà lăn lộn ở đất Giang Thành này được nữa.
Vậy nên trước tiên gã định tìm một việc nhỏ, thử xem đạo hạnh của cô nông sâu chừng nào, không ngờ cô còn nhỏ tuổi như thế mà ánh mắt đã sắc lạnh, liếc một cái đã khiến đầu gối gã mềm nhũn cả ra.
Tiền Nhị cho rằng mình cũng là người từng trải, làm gì đến nỗi bị một con nhóc lườm một cái mà đã tồng tộc nói ra hết sự thật. Gã đưa tay đấm nhẹ lên xương bánh chè. Chẳng lẽ là lớn tuổi nên bị loãng xương à?
A Kiều nhanh chóng đi tới cửa hàng vịt quay. Hiện giờ cô là một con ma giàu có rồi, không hề keo kiệt chút nào, tính thử một lát thấy trong văn phòng có nhiều người như vậy nên mua một lúc năm con vịt.
Nhân viên cửa hàng thấy cô mảnh mai như thế, ở đây lại có nhiều hộp đóng gói như vậy, một cô bé như cô làm sao mà xách đi được, đang định giúp cô chuyển hàng thì đã thấy cô xách tất cả bằng một tay, bước đi một cách dễ dàng.
A Kiều vội vàng xách một đống túi túi hộp hộp tới văn phòng của Hạng Vân Độc. Tống Phương vừa nhìn thấy cô đã cười: "Em mua gì thế? Nhiều đồ ghê."
A Kiều tươi cười: "Em mời mọi người ăn vịt quay!"
Mùi thơm của vịt quay liên tục tỏa từ trong hộp ra. Mọi người bận rộn với vụ án của Chu Mộng Khiết đã rất nhiều ngày. Sau khi bắt được Trần Ngưỡng Chính, họ còn kéo ra được cả một nhóm lừa đảo có tổ chức.
Bọn chúng chi tiền mua một bộ postcard PUA, bên trong bao gồm đủ loại card hình cảnh đẹp, đồ ăn ngon cả trong nước lẫn ngoài nước, còn có cả lời văn, thi thoảng lại gửi một tấm thiệp, khiến nạn nhân cho rằng mình gặp được cao phú soái. Đến lúc nạn nhân đã hoàn toàn tin tưởng, bọn chúng lại dùng đủ loại lý do để bòn rút tiền bạc từ họ.
Đám này sắp trở thành công ty liên doanh đến nơi, vừa động vào đã bắt được bốn năm người, tìm ra mười mấy nạn nhân. Cảnh sát tới tận nhà mà còn có người nhất định không chịu tin là mình bị lừa.
Vụ án này dẫn đến vụ án khác, lâu rồi không ai ra ngoài ăn được một bữa ngon, vừa ngửi thấy mùi vịt quay đã nhao nhao cả lên.
A Kiều đặt một hộp lên bàn Khương Thần: "Trả cho anh này." Dù lúc còn làm người hay sau khi thành ma, cô vẫn rất có nguyên tắc, ăn của Khương Thần một bát mì ăn liền, trả cho cậu một hộp vịt quay.
Khương Thần cười: "Thế thì anh lãi to rồi." Nói xong cậu mở hộp ra ăn, sắp đến giờ ăn cơm, cậu cũng đang đói.
Hạng Vân Độc đi ra ngoài, vừa mới về đã thấy trong văn phòng ai cũng đang cuốn bánh tráng: "Hôm nay sao thế này? Ăn vịt quay hết à?" Anh vừa về, còn tự mua cho mình một hộp cơm.
Tống Phương cười nói: "Em gái anh nói mời mọi người ăn vịt quay."
A Kiều ngồi ở bàn của anh, thò đầu ra. Hạng Vân Độc kinh ngạc, đi tới hỏi: "Sao em lại đến đây?"
A Kiều còn tưởng là anh chưa nhìn thấy bức ảnh kia: "Em thi được hạng nhất, anh bảo sẽ đưa em đi công viên giải trí còn gì."
Hạng Vân Độc cười, đưa tay ra định xoa đầu cô, nhưng rồi lại đưa tay về. Anh nói: "Mấy hôm nay tôi bận, đợi xong việc rồi đưa em đi sau." Anh vốn định để cô đi cùng bạn học nhưng lại không biết hiện giờ cô có người bạn nào là người hay không.
A Kiều không vui, cô biết Hạng Vân Độc đang lần lữa, cô "Hừ" một tiếng, rồi cầm lấy hộp vịt nướng trên bàn anh, bực tức nói: "Không cho anh ăn nữa."
Cô nhiệt tình tới tận đây đưa đồ ăn, thế mà anh chẳng cảm kích chút nào. Cô tức đến mức thở phì phì. Cô muốn bắt chước như trong phim, tiêu tiền giải tỏa!
Tống Phương đợi A Kiều đi rồi mới nói: "Đội trưởng Hạng này, con trẻ thi được hạng nhất khó lắm đấy, cổ vũ cô bé một chút thì có sao, dù sao thì mấy ngày nay cũng làm gì bận tới mức đó."
Hạng Vân Độc không đáp, trong lòng thầm cười khổ. Lúc không gặp thì chẳng sao, vừa nhìn thấy lại không thể khống chế được những suy nghĩ trong lòng mình, tỷ như khi nãy anh vừa nghĩ không thể làm nhiều như thế, những việc đó hẳn là phải để về sau cô ấy sẽ cùng làm với bạn trai.
Tâm trạng A Kiều vô cùng tệ, công khai trốn học, đi tới nhà tổ bị ma ám của nhà họ Bạch "xem phong thủy" với Tiền Nhị.
Nhà tổ của nhà họ Bạch nằm dưới chân núi ở ngoại ô, là một tòa nhà lớn có hơn trăm năm lịch sử. Lúc nhà họ Bạch còn giàu có, toàn bộ ngọn núi này và đồng ruộng phía sau đều là của nhà bọn họ. Về sau, thời cuộc rung chuyển, họ phải bỏ lại nhà đi nước ngoài.
Có điều bà cụ nhà học Bạch già rồi, muốn lá rụng về cội nên mới về quê an dưỡng. Ai ngờ bà cụ vừa mất, nhà tổ đã loạn cả lên.
Tiền Nhị cung kính mở cửa xe gã ra đón A Kiều. Gã còn dọn trống cốp xe, nghĩ cô thể nào cũng muốn để đồ gì đó vào. Đến nơi, đúng là A Kiều cầm một chiếc túi lớn thật.
Trong túi toàn đồ ăn không có lợi cho sức khỏe, gà rán, Coca, hamburger, snack khoai tây, chocolate, kẹo dẻo cầu vồng. Cô bảo Tiền Nhị lái xe tới tiệm đồ ăn Tây ở ngã tư lấy một chiếc pizza.
Tiền Nhị đơ người ra, cười ha hả mấy tiếng cho đỡ ngượng, lúng túng hỏi: "Cô Trần không mang theo... những thứ khác à?"
A Kiều ngậm kẹo mút: "Mang gì cơ?"
Tiền Nhị nghiến răng, may mà bản thân gã đã chuẩn bị một bộ, cái nghề này ba phần dựa vào may mắn, bảy phần dựa vào kỹ thuật diễn. Tiền Nhị có thể có tí danh tiếng trong cái nghề này ở Giang Thành chính là dựa vào kỹ thuật diễn và bộ đạo cụ vừa nhìn thấy đã khiến người ta phải choáng ngợp kia.
Từ kiếm tiền cổ (hình chú thích ở chương sau) cho đến lư hương bằng đồng, không thể thiếu thứ gì, đây chính là đạo cụ kiếm sống cả đấy.
Thấy A Kiều đi xem "phong thủy" mà chuẩn bị sơ sài như thế, Tiền Nhị thấy hơi lo, thậm chí còn hơi hối hận, chẳng hiểu sao mình lại cuống lên mà lỡ miệng thế không biết! Biết trước thế này thì đưa cô gái này đi làm mấy việc nhỏ là được rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng thực ra bản thân gã cũng hiểu, về việc này, chính gã cũng chỉ hoàn toàn dựa vào "sở thích", chứ làm sao biết được khả năng của người khác thật giả thế nào, việc nhỏ có làm được hãy không gã còn không biết nữa là.
"Thế nào thì cô cũng phải chuẩn bị một thanh kiếm gỗ đào chứ hả?" Tiền Nhị nghĩ ngợi rồi chọn một cái nói bừa, dù có khả năng thật sự hay không thì thể nào cũng phải cầm một thanh chứ. Chẳng có đạo cụ gì thì người ta còn tưởng cô đi du lịch đấy.
"Vớ vẩn, sao tôi có thể cầm thứ đó được!" A Kiều trợn trắng mắt, gỗ đào khắc ma quỷ, bỏng hết cả tay.
Tiền Nhị vốn dĩ không có hiểu biết căn bản, nghe A Kiều mắng một câu như thế bỗng lại trở nên yên tâm. Đến kiếm gỗ đào cô còn coi thường, hẳn là có khả năng thật. Bạch gia đang làm tang lễ, định làm hẳn bảy bảy bốn mươi chín ngày, hôm nay là ngày thứ bảy, rất nguy hiểm, dù sao đến lúc đó thấy có gì không ổn thì rút là được.
Cuối tháng chín, tiết trời mát mẻ. Người ta tìm ra suối nước nóng trong khu vực này, mở một khu du lịch suối nước nóng, non xanh nước biếc, trên núi trồng toàn trúc, nghe nói họ còn định quy hoạch một mảnh rừng trúc làm nơi ngắm cảnh.
Nhà tổ của nhà họ Bạch ở ngay tại một nơi có phong thủy tốt như thế.
Ít nhiều gì thì Tiền Nhị cũng nắm được một ít lý thuyết, vừa lái xe vừa nói: "Chỗ này dựa núi nhìn sông. Sơn quản nhân đinh thủy quản tài [1]. Nơi này đã tụ khí lại tụ tài, đáng lẽ ra không nên có chuyện gì xấu mới phải. Cô Trần thế thế có