Quyến rũ!
Editor: Iris N
Câu này là do Sở Phục nói ra từ trong huyết ngọc.
"Nương nương đừng hoảng sợ. Nếu như con yêu quái này phải dùng tới cách đánh dấu mới có thể tìm được con mồi thì có nghĩa là tu vi của nó không đủ, đạo hạnh còn nông."
Chỉ có điều cái mùi ngòn ngọt kia càng ngày càng nồng, nó đang theo dõi Hình Phỉ.
Mặt Hình Phỉ có vẻ như không thể tin nổi, cô ta muốn tìm ra một biểu hiện đùa giỡn gì đó trên mặt A Kiều nhưng A Kiều rất nghiêm túc.
Hạng Vân Độc kể lại sơ lược những gì bọn họ đã gặp phải ở căn nhà xảy ra án mạng. Lúc anh nói đến đoạn con quái vật kia cởi lớp da người ra, sắc mặt Hình Phỉ cũng thay đổi, đây là chuyện mà cô ta không nhìn thấy.
Mặt Tiền Nhị lúc trắng lúc xanh, tay run bần bật, căn bản không bưng nổi bát nữa, muốn ra khỏi căn phòng này, coi như mình chưa nghe thấy gì nhưng cố gắng mãi, chân vẫn cứ mềm oặt, ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi.
Thế này thì mẹ nó, hóa ra Liêu Trai toàn chuyện thật à!
A Kiều lắng nghe rất nghiêm túc, cô vừa ăn thịt dê, nước canh ngon ngọt, thịt dê mềm nhừ, đến rau củ nấu chung cũng đã mềm, cô đói bụng cả ngày, đã ăn là không dừng lại được.
A Kiều không chỉ ăn một mình, còn gắp thịt cho Hạng Vân Độc, rồi cô nhìn sang Hình Phỉ: "Cô cũng ăn đi, ma chết lúc đói khổ lắm." Ma chết lúc đang đói thì ruột cũng rỗng, hương khói đi thẳng qua yết hầu ra ngoài, vĩnh viễn ăn không đủ no.
Hình Phỉ không muốn ăn một chút nào, biết chuyện mình bị một con yêu quái coi là đồ ăn dự trữ, lại nghĩ tới cái miệng chi chít răng nhỏ kia, cô ta lại buồn nôn.
Hạng Vân Độc cầm đũa lên, anh đã đói ngấu lâu rồi, cứ coi như con kiêu quái kia có đến đây đi chăng nữa thì cũng phải ăn no mới có sức đánh nhau.
Hình Phỉ nhìn đôi người yêu này ăn cơm, cô ta bỗng có một cảm giác không chân thật. Bọn họ về khách sạn với nhau, vốn là định bàn bạc xem sẽ viết báo cáo thế nào, phải nói gì về tấm da người kia, còn cả dấu đạn để lại ở căn nhà xảy ra án mạng nữa chứ.
Giờ đề tài bị bẻ cong, cô ta lại biến thành đồ ăn trong đĩa của con quái vật kia.
...
Hình Phỉ vốn cho rằng bạn gái của Hạng Vân Độc yếu ớt, ghen tuông mù quáng, chẳng phải là cùng một loại người với Hạng Vân Độc, nhưng giờ nhìn thấy thế này, bọn họ thật sự đúng là một loại người, gắp đồ ăn cho nhau rồi ăn ngon lành, Hạng Vân Độc còn toàn chọn những miếng thịt không xương để gắp cho A Kiều, nhắc cô ăn nhiều một chút.
Còn Hình Phỉ thì chỉ ngửi mùi thôi đã không chịu nổi rồi.
A Kiều vừa ăn lại vừa lườm Tiền Nhị: "Nhanh lên nào, snack khoai tây đâu?"
Tiền Nhị đã đờ đẫn bỗng thấy chân lập tức có sức lực, bà cô nhỏ có thể sai khiến người khác thế này có nghĩa là vẫn còn cứu được, mà cứ coi như nhỡ đâu đi... thì người con quái vật kia muốn ăn cũng không phải gã.
Gã nhanh chóng lấy cho A Kiều một đĩa snack khoai tây, lại còn vô cùng chu đáo, mở một bình nước trái cây lớn ra, rót cho A Kiều một ly đầy, thịt dê này hầm lâu cũng hơi mặn.
A Kiều nhìn gã, đầy vẻ hài lòng, Tiền Nhị được khen ngợi nên lại càng cố gắng, hôm nay trời có sụp hay không thì cũng không cần gã phải đỡ.
"Vậy có cách gì không?" Hạng Vân Độc cau mày, nhìn làn tử khí dày đặc đến mức sắp hóa thành sương đen trên người Hình Phỉ.
A Kiều vẫn nhai thịt dê trong miệng, mũi chân lại giẫm nhẹ lên chân Hạng Vân Độc, không cho anh nhìn người con gái khác!
"Tuy con yêu quái này đã học được tiếng người nhưng nó vẫn chưa tu được thành hình người nên mới phải khoác một lớp da người để xuất hiện." Nói cách khác, đạo hạnh của nó còn nông lắm.
Nếu như Sở Phục có thể ra khỏi miếng huyết ngọc thì một con yêu quái nhãi nhép như thế đương nhiên chẳng là cái gì.
Lúc mảnh đất Hoa Hạ này còn nồng đậm linh khí, sinh vật có linh đều có thể thành yêu. Nhà Chu dùng lễ để đãi ngộ Vu tộc, đặt ra chức Vu Chúc để bảo vệ sự thái bình cho đất nước, có điều truyền tới nhà Hán, Đạo giáo nổi lên, Vu tộc lụi tàn, triều đình vẫn giữ Vu Chúc nhưng chức trách của Vu Chúc dần trở thành cầu mưa, chuyện trừ yêu diệt ma chỉ là thứ yếu.
Hồ Dao xuất thân từ Thanh Khâu, tuy đạo hạnh còn nông nhưng đã có hình người, chỉ có điều đuôi cáo vẫn ngoe nguẩy sau lưng.
Liễu Vạn Thanh lại càng khó lường hơn, cây thành tinh ngàn năm, không biết tu luyện ở đâu. Mỗi lần gặp anh ta, A Kiều đều cảm thấy cái cây thành tinh này rất ranh ma, còn giống người hơn cả con người.
Cô đã từng gặp hai yêu quái như thế thì còn sợ hãi gì cái loại yêu quái nhãi nhép chưa tu được thành hình người này nữa. Đến cả yêu tinh gấu đen ở Ty Giải Mộng kia cũng còn đang học giải toán kia kìa, con yêu quái này phải dựa vào việc ăn hồn phách con người, vừa nhìn đã biết không phải tu theo chính đạo.
"Mai phải mau chóng đi cúng bái Thành Hoàng." Thành Hoàng vốn phải giữ gìn sự bình an cho một vùng, sao có thể để mặc cho đám yêu quái nhãi nhép tác oai tác quái trong thành phố được, cúng bái ngài ấy, dâng hương nến, phải nhanh chóng phái thần tướng tới trừ yêu!
A Kiều ăn đồ mặn xong lại muốn ăn một ít đồ ngọt, Tiền Nhị mau chóng bưng bánh kem ra, bốn vị khác nhau. A Kiều chọn bánh dâu tây, lấy cho Hạng Vân Độc một cái vị xoài caramel, xúc một miếng to rồi đưa miếng kem vào trong miệng, thỏa mãn nheo nheo mắt.
"Đây... Đây là giải pháp á?" Ngay từ đầu, Hình Phỉ thật sự đã bị A Kiều làm cho sợ hãi, nghe cô nói hồi lâu, cuối cùng hóa ra giải pháp lại là như thế, vào miếu khấn vái một lần thì con yêu quái kia... sẽ không ăn cô ta sao?
A Kiều hơi nhíu mày, nghe ra sự trào phúng trong giọng điệu của cô ta, cô không vui vẻ gì, liếc nhìn Hình Phỉ: "Nếu như cô không tin thì đừng đi nữa, đợi nó tới ăn cô là xong."
Hừ! Không biết biết ơn ma tốt!
Hạng Vân Độc xoa đầu cô, đẩy phần bánh kem vị xoài caramel của mình sang cho cô: "Sáng mai chúng ta đi luôn."
A Kiều vui lắm, Hạng Vân Độc không thích ăn đồ ngọt, cô đưa vị xoài cho anh là bởi bản thân cô muốn ăn. Cô xúc một thìa dâu tây rồi lại xúc một thìa xoài lên ăn, mùi kem sữa lan toản khắp khoang miệng.
Tiền Nhị tìm hiểu một chút, Tây Thị không có miếu Thành Hoàng. Lúc này Hình Phỉ mới nhớ ra là khi cô còn nhỏ chỗ này đã từng có, sau này miếng đất kia đã bị chính phủ thu lại để sử dụng.
A Kiều kinh ngạc nhìn Hình Phỉ: "Phá miếu thờ của người ta, cái vị quan kia có phải đã gặp vận xui rồi không?"
Tiền Nhị lập tức tra một chút, phát hiện ra cái người đã phá hủy miếu Thành Hoàng lúc còn đương chức kia đã "ngã ngựa" từ mười mấy năm trước, là do có vấn đề về đất đai, tham ô máy trăm triệu.
Tiền Nhị chặc lưỡi mấy tiếng, thế này là động vào tổ kiến lửa rồi, đến cả tiền phá nhà của Thành Hoàng mà cũng dám tham ô, con đường làm quan đương nhiên cũng kết thúc.
Tây Thị không có nhưng nội thành Tây An thì có, còn là một miếu Hoàng Thành rất lớn, đền thờ cũng có đến năm tòa, đứng đầu mười mấy tỉnh Tây Bắc, sáng sớm ngày mai phải đi bái lạy Thành Hoàng, mau chóng làm xong việc này.
Nhưng hôm nay vẫn phải làm chuyện gấp hôm nay trước, ví dụ như chuyện nổ sung phải viết vào báo cáo thế nào, tấm da người kia thì viết ra sao.
A Kiều ăn xong bánh kem lại chuyển sang ăn kem, cô ôm một hộp lớn, dùng thìa xúc từng miếng một lên ăn, nhìn Hạng Vân Độc và Hình Phỉ bàn bạc xem phải báo cáo với cấp trên như thế nào.
Hạng Vân Độc đưa ra ý kiến: "Cứ nói luôn là chúng ta gặp phải kẻ tình nghi."
Đây là cách hợp lý duy nhất để giải thích việc nổ sung, huống hồ tấm da người này còn chẳng biết bị lột từ người bị hại nào, còn phải kiểm tra mới biết, người thì cũng chết rồi, nhưng ít nhất là phải biết người chết là ai.
Hình Phỉ suy nghĩ lộn xộn, lúc thì nghĩ đến yêu quái kia, lúc lại nghĩ đến da người, cô ta nhìn Hạng Vân Độc: "Thế là nói dối."
"Vậy cô còn có cách nào khác à?" Nói ra sự thật rằng bọn họ gặp phải một con yêu quái chắc?
Đành phải ngắt đầu bỏ đuôi, chín phần thật, một phần giả.
A Kiều ngáp dài một cái, Hạng Vân Độc nói: "Cứ thế đi, mọi người ai cũng mệt rồi, sáng mai còn phải đi sớm, cô cứ ngủ ở phòng ngủ phụ trước đi đã."
Tiền Nhị vốn định ngủ trên ghế sô pha, Hạng Vân Độc lại bảo gã canh trước cửa phòng ngủ phụ, tiện tay ném cho gã một thiết bị cảnh báo, ban đêm có chuyện gì thì bật nó lên.
Tiền Nhị thở vắn than dài, vốn khó khăn lắm mới được ở một phòng lớn năm sao, thế mà đến ngủ ghế sô pha gã cũng không được ngủ mà lại phải ngủ trên sàn, thật đúng là không có số hưởng phúc.
Gã chuẩn bị chỗ ngủ cho mình thật cẩn thận, trải thảm, đắp chăn, lấy mấy lá bùa vạn năng của gã ra, dán lên đầu giường cho Hình Phỉ.
"Tôi khó khăn lắm mới nhờ được đạo trưởng cùng họ vẽ cho cái này đấy." Lá bùa này đã đem lại chút ánh sáng cho gã ở ngôi nhà nhà họ Bạch, đạo trưởng Tiền quăng mấy lá bùa ra còn làm cho Ngọc Đường Xuân sợ hãi một chút, cái đám yêu ma quỷ quái này cùng một hệ cả, có khi còn có thể đề phòng.
Hình Phỉ ôm chăn, nhìn thấy Tiền Nhị dán ba lá bùa ở đầu giường cô, một lá bên trái, một lá bên phải, một lá ở giữa.
Đến tận giờ cô