Hẹn hò!
Editor: Iris N
Trương Tài Minh làm ầm ĩ ở cục cảnh sát tới nửa đêm, đã có báo cáo kiểm tra của ba đứa trẻ, hắn ta nghe như thế cũng đoán ra được họ định kiện hắn ta tội ngược đãi trẻ em, muốn tước đoạt quyền nuôi dưỡng của hắn ta.
Trương Tài Mình chẳng sợ hãi chút nào, kiện thì kiện đi, làm gì có người lớn nhà nào không dạy dỗ con trẻ.
Tới khi biết tội ngược đãi là phải ngồi tù, hắn ta mới luống cuống, cảnh sát phổ biến pháp luật cho hắn ta, nhưng nghe xong hắn ta lại chẳng sợ nữa, khu nhà kia chẳng có ma nào, ai có thể làm chứng việc hắn ta nhốt bọn trẻ ở đó cả nửa năm trời chứ?
Cho dù có ma đi chăng nữa, ma có thể làm chứng sao?
Hắn ta khăng khăng nói hắn ta nhốt bọn trẻ ở đó là bởi bọn trẻ ở nhà nghịch ngợm, định dạy dỗ chúng nên mới nhốt chúng vào nhà cũ, dọa chúng chút thôi.
Cảnh sát cũng tức đến bật cười: "Thế trong nhà kia có chăn, có nồi cơm, anh còn nói chỉ nhốt hai ngày thôi à?"
Trương Tài Minh nhanh chóng bắt được lời này của cảnh sáy: "Đây là các anh nói đấy nhé, có cơm ăn, có chăn đắp, làm sao mà tính là ngược đãi được?"
"Anh vừa mới đi du lịch ở Malaysia về, hồ sơ xuất nhập cảnh ghi lại hết đấy."
Trương Tài Minh lập tức thay đổi lời khai: "Đúng thế đúng thế, bởi tôi sắp đi nước ngoài du lịch, để ba đứa trẻ ở nhà mấy ngày, khóa bằng xích sắt kia không phải là lo chúng chạy lung tung sao, vốn là tối hôm nay sẽ đón chúng về nhà.
A Kiều tức điên.
Nhốt hắn ta trong nhà xác một hồi mà hắn ta vẫn chưa biết hối cải.
Hình Phỉ tới thay thế cảnh sát trẻ, mặt cô ta lạnh như băng, Trương Tài Minh vừa nhìn đã biết người phụ nữ này không thể trêu vào được, không dám giở giọng điệu lươn lẹo nữa.
Liếc tới liếc lui một hồi, cuối cùng gã hỏi: "Tôi có thể đón ba đứa trẻ về chưa?"
"Lúc còn chưa nhận định được sự thật rằng anh có phạm tội hay không, ba đứa trẻ sẽ được giao cho người thân khác chăm sóc."
Hình Phỉ nói vậy, Trương Tài Minh không dám phản bác câu nào, ỉu xìu xìu, trước khi đi còn chẳng thèm nhìn hai đứa trẻ đang ngồi trong phòng hội nghị xem phim hoạt hình, ăn đồ ăn vặt lần nào.
Đứa con gái lớn đã bảy tuổi, hiểu biết nhiều hơn hai đứa em, cũng nhờ có cô bé chăm sóc hai đứa em sinh đôi mà ba đứa trẻ mới sống sót nổi hết nửa năm nay.
Hai đứa trẻ còn lại còn nhỏ, đứa nhỏ nhất đang ở bệnh viện, có người trông, đứa lớn hơn đang ăn đồ ăn vặt, xem phim hoạt hình, cục cảnh sát sắp xếp người tư vấn tâm lý cho mấy đứa trẻ.
Nữ cảnh sát lấy ra bút sáp màu sắc rực rỡ và giấy trắng, để cô bé cùng vẽ với chị mình. Cô bé vẽ xong, nữ cảnh sát thở phào, vấn đề của đứa trẻ này khá hơn so với tưởng tượng của bọn họ nhiều.
Cô bé vẽ một căn phòng, chính là căn phòng tối chúng bị nhốt nửa năm, nhà đã cắt điện cắt nước, đương nhiên không có ánh đèn, nhưng cô bé vẽ một cửa sổ lớn, bên ngoài cửa sổ là trăng sao sáng lấp lánh.
Có một tiên nữ mặc váy lụa ngồi trên mặt trăng, mỉm cười nhìn chúng.
Bức vẽ của trẻ con đương nhiên vụng về ngây thơ nhưng quan trọng không phải là kỹ thuật mà là bức họa này có hy vọng, ba đứa trẻ này đồng loạt nhận định chuyện chị tiên nữ cứu chúng.
Chúng đều nói thật rõ với nữ cảnh sát, hằng đêm sẽ có tiên nữ đứng trước cửa sổ bảo vệ chúng, chị tiên nữ còn đưa đồ ăn cho chúng.
Lời nói của con trẻ khiến cả một phòng toàn người lớn lặng người, bọn họ nghĩ rằng đây đều là tưởng tượng của bọn trẻ, tạo ra một nhân vật hư cấu từ bản năng tự bảo vệ bản thân, nhưng cũng may là lại có nhân vật này.
Trong bức tranh cuối cùng, cô bé cũng để mình và các em mặc váy lụa. Trong tưởng tượng của cô bé, chúng sẽ rời khỏi căn phòng tối kia, bay lên bầu trời.
Chỉ có Hạng Vân Độc và A Kiều biết chúng đang nói thật, nhưng đó không phải tiên nữ mà là ma nữ.
"Có tìm được mẹ của mấy đứa trẻ không?" Hạng Vân Độc hỏi.
"Mẹ của bọn trẻ gặp chuyện lúc sinh đôi hai cô bé này." Chảy quá nhiều máu, không cứu nổi, người chồng nhận tiền bồi thường của bệnh viện và tiền đền bù di dời nhà, sống rất thoải mái.
Lấy vợ mới, còn sinh con trai.
"Hiện đang tìm ông bà ngoại, hy vọng bọn họ có thể đứng ra." Hình Phỉ nhíu mày, "Hắn ta còn từng tranh chấp với ông ngoại bà ngoại, thể hiện mãnh liệt mong muốn nuôi dưỡng bọn trẻ." Hiện giờ xem ra có vẻ là vì khoản tiền bồi thường.
Hình Phỉ nhìn A Kiều đang ôm lấy cánh tay mình, yên lặng tức giận, "Nếu không có cô ấy phát hiện ra, ba đứa trẻ này không biết sẽ thế nào."
Cô bé kia đã đến tuổi đi học, nhưng Trương Tài Minh căn bản không cho cô bé đi học.
A Kiều nghe xong toàn bộ sự việc, cô cảm thấy để Trương Tài Minh ở nhà xác thực sự là còn nhẹ lắm.
Hạng Vân Độc dõi theo ánh mắt Hình Phỉ, nhìn về phía A Kiều, thấy cô phồng mang trợn má tức giận, mỉm cười. Hình Phỉ nhìn thấy, cảm giác bản thân cứ nhìn chằm chằm bạn trai người khác như thế thật không phải phép.
Cô ta cũng biết chuyện Trương Tài Minh tới nhà xác không bình thường, nhìn dáng điệu của A Kiều thì có vẻ sẽ không buông tha cho Trương Tài Minh như thế. Cô ta lấy tài liệu ra, vẫy tay với A Kiều.
"Đây là vợ trước của Trương Tài Minh, cũng chính là ảnh của mẹ mấy đứa trẻ này."
Đầu tiên A Kiều nghi hoặc, sau đó mắt lại sáng lên, cô nhìn về phía Hình Phỉ, Hình Phỉ lặng lẽ cất tài liệu đi. Tuy cô ta không biết A Kiều dùng cách gì, nhưng cô đã cung cấp những gì cô ta có thể cung cấp rồi.
Hạng Vân Độc vờ như không thấy, A Kiều chuồn ra khỏi cổng tổng cục, đi tìm ma nữ vẫn đang đi tới đi lui bên ngoài.
Cô ta cũng không phải mẹ của ba đứa trẻ, cô ta chỉ là một linh hồn phiêu dạt đi ngang qua, mẹ của bọn trẻ có thể đã vào địa phủ đầu thai lâu rồi.
A Kiều tả lại vẻ bề ngoài người vợ trước của Trương Tài Minh cho cô ta nghe.
Ma nữ có vẻ còn khỏe mạnh hơn trước, A Kiều cứ tưởng rằng đó là nhờ hương nến nên lại lôi một cây nến nữa ra, bật lửa: "Hắn ta không sợ ai thì cũng phải sợ vợ mình."
Vì sinh con, cô ấy đã chết trên bàn sinh, vậy mà người chồng lại ngược đại ba đứa con cô ấy.
Trương Tài Minh đi từ cục cảnh sát ra, thấy A Kiều đứng trước cổng chính, quan sát cô hồi lâu rồi quay đầu đi luôn.
Lúc hắn ta đi ngang qua chỗ A Kiều, A Kiều tụ gió trong lòng bàn tay, đẩy nhẹ ma nữ một cái, giúp cô ta bám lên lưng Trương Tài Minh.
Trương Tài Minh lắc lắc bả vai, cứ nghĩ rằng mình ngồi lâu ở cục cảnh sát nên bả vai mới cứng đờ như vậy.
A Kiều cười hì hì nhìn ma nữ về nhà với Trương Tài Minh, trong mắt tràn ngập hứng thú, rất muốn đi xem trò vui, mũi chân di đi di lại trên mặt đất, định lặng lẽ theo sau.
Vừa quay đầu lại đã thấy ngay Hạng Vân Độc đứng cách đó không xa, nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ dung túng nhưng cũng không mặc kệ, rõ ràng là anh nghe thấy hết nhưng lại không nói một lời, giống y như khi nãy ở bệnh viện, lại tiếp tục che chở cho A Kiều.
Đùa cợt nhưng bị bắt quả tang, A Kiều lè lưỡi, cô bám lấy cánh tay Hạng Vân Độc: "Người này quá xấu rồi, đúng không?"
Cô không chỉ muốn đùa cợt không đâu, còn định lôi kéo quỷ sai cùng đi xem trò đùa ma quỷ này.
Nhưng còn cách nào khác chứ?
Hạng Vân Độc cười không ra tiếng: "Em muốn xem à?"
A Kiều gật đầu, cô chính là đạo diễn, đương nhiên muốn đi xem diễn viên do chính mình lựa chọn diễn tốt không chứ.
"Thế thì đi thôi." Không đi theo xem, Hạng Vân Độc cũng không yên tâm.
A Kiều nhìn thật sâu vào Hạng Vân Độc, cảm thấy vô cùng hài lòng, cô đưa đầu ngón tay đặt lên miệng hôn một cái, sau đó lại áp ngón tay lên môi Hạng Vân Độc.
"Vâng" một tiếng.
Ánh mắt Hạng Vân Độc tối sầm lại, không biết cô học được chiêu này từ chỗ nào.
Trương Tài Minh về đến nhà, đập cửa thình thình, cao giọng gọi vợ ra mở cửa.
Cô vợ ra mở cửa, chưa nói năng gì đã lườm hắn ta: "Ba con quỷ con kia lại làm loạn cái gì thế?"
Cô ta bế con trai trong lòng, khó khăn lắm mới dỗ cho nó ngủ được, lại bị Trương Tài Minh đánh thức. Ma nữ bám trên lưng Trương Tài Minh, nhìn chằm chằm người đàn bà kia, coi con mình như châu như ngọc, lại coi con người khác như heo chó.
Âm khí trên người ma nữ rất nặng, đứa trẻ kia vốn đã khóc lóc mè nheo nay lại càng khóc tợn, ma nữ nhìn khuôn mắt béo trắng của đứa trẻ, không tới gần nó nữa.
Trương Tài Minh tự đưa ma nữ vào nhà, vậy là cô ta có thể đi lại thoải mái trong nhà, khắp nơi trong nhà đều được bài trí vô cùng ấm cúng, xếp đầy ảnh đứa con, chính giữa bức tường còn có ảnh kết hôn của Trương Tài Minh và vợ mới.
Trương Tài Minh bực dọc: "Lấy cơm cho anh ăn đi."
Người đàn bà lườm hắn ta một cái: "Tự làm đi, em còn phải dỗ con đây này."
Trương Tài Minh định cao giọng, cô ta đã cười lạnh: "Là ba đứa con trước của anh hại anh phải vào cục cảnh sát chứ không phải em, anh nổi giận với em mà làm cái gì?"
Nói xong cô ta quay đầu đi luôn.
Trương Tài Minh đã hơn bốn mươi, cô vợ mới chỉ hơn hai mươi tuổi, vẻ ngoài lại xinh đẹp, nếu không phải hôm nay bực dọc, trước nay hắn ta vẫn luôn dỗ dành cô vợ này, rồi lại nhìn sang đứa con trai trắng trẻo mập mạp, không tức giận gì nổi nữa.
Ma nữ đi vào phòng ngủ của Trương Tài Minh, đứa trẻ cuối cùng cũng hết khóc lóc, người đàn bà cũng không muốn nhìn mặt Trương Tài Minh, đưa con vào phòng ngủ nhỏ ngủ.
Trương Tài Minh vừa ngả lưng lên giường đã ngủ say như chết.
Gáy lạnh buốt, lạnh tới mức hắn ta run lên, cảm giác như thể mình vẫn ngủ trong nhà xác vậy, hắn ta đưa tay định kéo chăng mà quờ quạng mãi không thấy đâu.
Mơ mơ màng màng mở mắt, nói với người vợ nằm bên cạnh: "Lấy chăn cho anh đi."
Người vợ không để ý đến hắn ta, có vẻ như đã ngủ say, Trương Tài Minh đưa tay đẩy nhẹ vợ mình, thấy người vợ mình cũng lạnh như băng, hắn ta "Ai" một tiếng: "Sao thế này, còn chưa đến tháng mười mà đã lạnh thế rồi."
Mái tóc dài của người vợ phủ xuống bên hông, Trương Tài Minh đẩy mấy cái mà cô ta vẫn chưa đáp lại, trong lòng đột nhiên nghĩ ra, cô ta vừa mới cắt tóc, uốn xoăn, làm sao tóc lại như thế được chứ?
Cùng với