Bạn đoán xem.
Editor: Iris N
"Tôi rất yêu chồng mình.
Anh ấy cũng rất yêu tôi
Anh ấy nói sẽ yêu tôi mãi mãi, chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau.
Anh ấy rất chiều tôi, gọi tôi là "Bảo Bảo", còn hẹn rằng về sau chúng tôi có con, sẽ gọi là "Bối Bối", người mà anh ấy có thể gọi là "Bảo Bối" chỉ có thể là người anh ấy yêu nhất trên đời.
Lúc ở nhà, tôi là bà chủ nhà vui vẻ, hằng ngày tiễn anh ấy đi làn, đón anh ấy tan tầm, làm một mâm cơm thật ngon, nhìn anh ấy ăn hết, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời tôi."
Hồ Điệp phu nhân thắp sáng ngọn nến trong tay, bắt đầu kể câu chuyện của cô ta, ánh nến mỏng manh từ dưới chiếu lên cằm cô ta, soi rõ nốt ruốt trên khóe mắt cô ta, dưới ánh đèn mờ mịt, dường như nó hơi lóe lên.
Trong chín người chỉ có cô ta mặc đồ đỏ, cho dù đèn dưới tầng hầm lờ mờ thì cô ta vẫn là người bắt mắt nhất.
【 người xem 12138: Cô ta lại giết chồng mình, đây là người thứ ba đó nhỉ 】
【 người xem 34762: Có khi chương trình này có bao nhiêu tập, cô ta giết bấy nhiêu chồng không biết chừng. 】
Nói vậy nhưng vẫn cứ tới tấp tặng cho cô ta hoa bạch cốt.
Lần này thì Khương Thần và Tiểu Bàn biết vì sao Hồ Điệp phu nhân lại hot nhất ở đây, cô ta rất biết kể chuyện, cái giọng điệu ngọt ngào lại thấp thoáng sự cay nghiệt khi kể về chồng mình của cô ta khiến người ta rợn hết cả tóc gáy.
Khán giả còn có thể đọc bình luận để phân tán lực chú ý, nhưng chín người tham gia buổi kể chuyện thì không, bọn họ vừa đi xuống tầng hầm, tín hiệu di động đã bị cắt đứt.
Hồ Điệp phu nhân bắt đầu kể chuyện, mọi người đã ùn ùn tặng hoa bạch cốt cho cô ta, chẳng bao lâu cô ta đã bỏ xa tám người chơi còn lại.
Tầng hầm không có gió mà ánh nến cứ bập bùng liên tục, dưới hơi thở lúc kể chuyện của Hồ Điệp phu nhân, nến lúc sáng lúc tối, giọng nói của cô ta đột nhiên thay đổi, từ ngọt ngào chuyển thành oán hận.
"Nhưng anh ấy phản bội tôi.
Anh ấy ngoại tình với thư ký của mình.
Chuyện này như dao găm cắm vào tim tôi từng chút từng chút một, tim tôi rỏ máu.
Ban đầu tôi còn định nhẫn nhịn, tôi định gợi lại tình yêu của anh ấy dành cho tôi, nói với anh ấy chỉ cần anh ấy chịu quay lại, chúng tôi sẽ lại có thể hạnh phúc như trước đây.
Huống hồ tôi còn mang thai đứa con của anh ấy, Bối Bối tới rồi, Bối Bối ở trong bụng tôi, Bảo Bối của anh ấy nguyện cùng nhau chờ anh ấy về nhà.
Anh ấy biết tôi mang thai, anh ấy quay về, anh ấy còn yêu tôi hơn cả trước kia, chúng tôi lại ngọt ngào, giống như quay về giai đoạn mối tình đâu, quay về lúc anh ấy hứa hẹn sẽ yêu tôi mãi mãi.
Đôi môi đỏ của Hồ Điệp phu nhân cong lên, mỉm cười, màn ảnh chiếu sát mặt cô ta, nụ cười còn chưa nở, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
"Nhưng sinh con khiến tôi trở nên xấu xí, da tôi không còn săn chắc trơn bóng, anh ấy không chạm vào tôi nữa.
Anh ấy lại phản bội tôi lần nữa.
Bọn họ lén lút ngoại tình trong xe của chúng tôi, cô ả còn không biết xấu hổ, nhét quần lót của cô ả dưới đệm xe.
Tôi nhìn thấy, tôi nhìn thấy.
Ả đàn bà kia quấn lấy cổ chồng tôi, chồng tôi liên tục vuốt ve làn da ả.
Người đàn ông tôi yêu sâu sắc chôn mình trong cơ thể người đàn bà khác.
Hóa ra... người phụ nữ nào anh ấy cũng gọi là Bảo Bảo."
Khương Thần theo dõi màn hình, hỏi Tiểu Bàn: "Chuyện này chẳng phải thuộc vào diện sắc tình sao? Có cấm được không?"
Tiểu Bàn liếc cậu một cái: "Vụ này cần phải giám định thì phải, không phải việc của chúng ta, dùng cái kiểu chói mắt này để lấy độ hot thì đầy, nếu vụ này mà bị cấm thì phải cấm nhiều lắm."
Hai cậu trai đều thấy ngượng, hy vọng A Kiều có thể tự bịt tai mình lại, nhưng A Kiều lại mở to mắt ra nhìn, nghe say sưa, hóa ra là kể loại chuyện ma này à!
Đột nhiên, cô nheo mắt, bởi tối tăm nên có vẻ như hình ảnh cũng mờ mịt, lúc miệng Hồ Điệp phu nhân động đậy, ánh nến trước mặt cô ta nhảy nhót như có thứ gì ở đó.
A Kiều dụi dụi mắt, cô không nhìn rõ lắm.
"Tôi mời cô ả tới nhà chơi, đưa cho cô ả một ly trà có thuốc ngủ.
Tôi lột lớp da trắng bóc của cô ả ra, lớp da này cứ như thể được đặt làm riêng cho tôi vậy.
Chồng tôi lại quay về.
Tôi rất yêu chồng mình.
Anh ấy cũng rất yêu tôi
Anh ấy nói sẽ yêu tôi mãi mãi, chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau.
Chỉ là mỗi buổi tối, ả đàn bà kia cũng dật dờ ngoài cửa sổ: "Da của tôi đâu? Trả da cho tôi."
Hồ Điệp phu nhân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng như tuyết lồ lộ của mình: "Tôi sẽ thật cẩn thận, sẽ không bị cô ả phát hiện."
Hồ Điệp phu nhân kể hết chuyện, cô ta nhẹ nhàng thổi phù một tiếng, ngọn nến trong tay tắt ngấm, lại đến lượt người khác.
Lúc cô ta nói đến da, màn ảnh chiếu thẳng vào ngực cô ta, váy bỏ bọc lấy da thịt trắng muốt, nhìn vậy vừa yêu dị vừa sởn tóc gáy.
Tiểu Bàn càng nghe càng cảm thấy giọng nói này quen, câu chuyện cũng quen, cậu ta nói: "Nhất định là tôi đã nghe thấy cái giọng này ở đâu rồi."
Số 4 đốt ngọn nến lên, lúc anh ta châm nến, thứ đen xì kia lại bò từ cổ Hồ Điệp phu nhân tới cổ anh ta.
Khi nãy Hồ Điệp phu nhân còn cảm thấy rất ngột ngạt, vừa kể xong chuyện đã thấy nhẹ nhàng hẳn, cảm thấy có thể là khi nãy biểu diễn quá căng, cô biết tầng hầm này có điều hòa ngầm.
Lần nào cô ta kể chuyện cũng sẽ có người hạ nhiệt độ xuống, để tạo cảm giác lạnh lẽo, cách này rất hiệu quả.
Nhưng lần sau cô ta sẽ không bao giờ mặc váy ngắn nữa, dù có vì hiệu quả của chương trình và lấy tiền thưởng cũng không được, khi nãy cô ta suýt chết rét.
Hạng Vân Độc nhìn bóng ma kia chằm chằm, mỗi lần một câu chuyện kết thúc, nó sẽ chuyển sang người khác.
Có lẽ là nó lấy cảm xúc của con người làm thức ăn, vui mừng buồn giận yêu ghét sợ hãi sinh ra từ câu chuyện đã trở thành đồ ăn của nó.
Những cảm xúc ẩn chứa tinh khí của con người đó bị nó liên tục hấp thu, nó càng lúc chàng lớn.
Ban đầu chỉ là một cái bóng gầy nhom xẹp lép, giờ dần phình ra, giống như một quả bóng được thổi căng, còn những người từng bị nó hút, rõ ràng là trông uể oải hẳn.
Hạng Vân Độc muốn quan sát xem thứ này có quay lại chỗ người