Giải đáp chứ!
Editor: Iris N
Đáng lẽ ra lúc này Tô Bội Như phải ở phủ Trạng Nguyên, nghe radio chương trình phát thanh tin đại thắng với các bạn học của cô ấy mới phải, sao lại tới đây làm cô dâu của Ngô đại thiếu gia rồi?
A Kiều còn định tiếp tục thăm dò xem sao, Hạng Vân Độc đã bế cô lên: "Đây hẳn là ảo cảnh do Tô Bội Như tạo ra."
Nếu thật sự là như thế, vậy thì cô ấy lợi hại hơn Ngọc Đường Xuân nhiều, Ngọc Đường Xuân chỉ có thể khống chế nhà tổ nhà họ Bạch, còn Tô Bội Như không chỉ có thể khống chế toàn bộ thị trấn mà còn có thể giấu mấy người Khương Mật, Tùng Tĩnh đi nữa.
Tô Bội Như trốn không thành công, cô còn chưa kịp thay quần áo, nha hoàn, bà vú đã đi vào, mang đồ ăn lên cho bọn họ, thấy Ngô đại thiếu gia thả người đi, nha hoàn còn kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Nha hoàn bị một bà tử đưa ra ngoài dạy dỗ một trận: "Không được kêu thét trong phòng thiếu gia, sau này ngươi đừng làm việc trong phòng thiếu gia nữa, cứ ở trong sân vẩy nước quét nhà đi.
Tô Bội Như lại rúc vào góc giường, nhân lúc người khác không chú ý, cô giấu con dao của Ngô đại thiếu gia vào bộ đồ cưới, cô cũng biết, như thế này căn bản là không trốn thoát nổi nữa.
Ngô đại thiếu gia vẫn cứ nằm trên giường, hắn nhìn thấy hành động của Tô Bội Như, nhưng hắn không hề hé răng, ngược lại còn mỉm cười.
Toàn bộ bàn tiệc được đặt lên giường, nha hoàn Tiểu Đào muốn ở lại hầu hạ thiếu gia dùng bữa, Ngô thiếu gia lắc đầu, bảo cô ta đi ra ngoài.
Tiểu Đào liếc nhìn Tô Bội Như đầy vẻ ghen ghét rồi lui ra ngoài.
"Cô ăn đi." Ngô thiếu gia hơi ngẩng đầu, chỉ đồ ăn trên bàn, "Cũng phải hai ba ngày rồi cô chưa ăn đúng không?"
Ban đầu, Tô Bội Như là không chịu ăn, sau đó lại là không dám ăn, cô sợ đồ ăn bị bỏ thuốc, giống như loại mà bọn họ đã dùng lúc trói cô về đây, nếu ngày nào cô cũng ăn phải loại thuốc này thì cô không bỏ trốn được nữa.
Lần nào đồ ăn được đưa tới, cô cũng giả vờ ăn màn thầu, thực ra đều đè bẹp giấu đi.
Tô Bội Như nhìn chiếc bàn đầy thức ăn, đói đến mức sôi cả bụng, nhưng cô vẫn cứ không động đũa.
Ngô thiếu gia lại mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt chẳng mấy khi có sức sống như thế: "Đừng sợ, đây là để chúng ta cùng ăn với nhau."
Cứ coi như là có ý đồ gì đi thì với cái thân thể rách nát này của hắn, làm sao chịu nổi chút dược tính nào.
Nghe vậy, Tô Bội Như cũng phục hồi tinh thần, cô đói lắm rồi, đầu tiên tự múc cho mình một bát canh cá, trong bụng ấm lên, sắc mặt cuối cùng cũng hồng hào hơn, cô mới dám nói chuyện với Ngô thiếu gia: "Anh thực sự chịu thả tôi đi sao?"
"Đúng thế." Ngô thiếu gia nghĩ ngợi rồi nói với cô, "Tôi không nên đi xem các cô."
Hắn không nên đi xem những học sinh đó, hắn không nên nảy lòng hâm mộ.
Nếu như hắn có sức khỏe, hắn cũng có thể ra ngoài đi học, cũng có thể đọc những thứ bọn họ đọc, nghe những thứ bọn họ nghe, hắn sẽ là một trong số bọn họ, chứ không phải bị nhốt trong ngôi nhà này, cả người tản ra một loại cảm giác gần đất xa trời, đã bước một chân vào quan tài, mở mắt trừng trừng mà nhìn sinh mệnh trôi đi từng chút một.
Ngày đầu tiên những học sinh đó vào thị trấn giống như một đàn chim bay đến ngôi mộ cổ yên tĩnh không có sinh khí, Ngô thiếu gia ngồi trong kiệu, nghe thấy bọn họ bàn luận chuyện học tập, bàn luận chuyện thời sự, bàn luận về Côn Minh.
Tất cả những thứ họ nói ra đều là những gì hắn mong ước.
Vậy mà ông nội hắn lại cảm thấy hắn đang muốn lấy một học sinh nữ làm vợ.
"Vậy anh căn bản là không thích tôi, căn bản là không định cưới tôi đúng không?" Tô Bội Như vui hẳn lên.
"Ừ, tôi không định cưới cô."
Ngô thiếu gia thấy cô cười, ngửi được hương thơm trên người cô, hắn không ngửi thấy mùi phấn son, loại hương nồng nặc ấy sẽ khiến hắn ho khan nên tất cả nha hoàn bà tử hầu hạ hắn trong nhà đều không được dùng hương, nhưng trên người cô lại có mùi hương rất thơm, giống như mùi quả cây tùng.
"Thế anh đi nói với ông nội anh thả tôi ra đi!" Tôi Bộ Như nghĩ tới các bạn học ở phía nam thị trấn, bọn họ nhất định là tìm cô đến phát điên lên rồi, Ngô giáo thụ đã gặp nạn, bọn họ không thể chần chừ thêm nữa.
"Không ăn thua." Ngô thiếu gia cười tự giễu, Ngô lão thái gia thích được các cô gái trẻ hầu hạ nên cho rằng cháu trai cũng giống mình.
Ông nội cho rằng hắn nên có, hắn phải có.
"Tôi không thể đào tẩu một mình được." Tô Bội Như cắn môi, "Tôi muốn đi cùng các bạn học của tôi."
Thậm chí cô còn nảy ra một ý tưởng: "Anh có thể đi Côn Minh với chúng tôi mà, anh cũng có thể đi học với chúng tôi nữa."
Ngô thiếu gia nhìn cô, thấy cô ngây thơ như thể lại nở nụ cười, hôm nay hắn đã cười nhiều hơn cả năm cộng lại, Ngô thiếu gia lắc đầu: "Tôi bảo A Đại đưa cô đi trước, đợi đến khi cô ra khỏi thị trấn thì nói với bạn học của cô sau.
Cô đi trước rồi để bọn họ giả vờ như không tìm được cô, đành phải rời thị trấn."
Tuy Tô Bội Như có chút tiếc nuối rằng Ngô thiếu gia không thể đi cùng với bọn họ, cô vẫn nghe lời Ngô thiếu gia.
Sợ các bạn học của cô không tin, Ngô thiếu gia còn bảo Tô Bội Như viết một phong thư, trong thư nói cho bạn học của cô, cô đã đi lên thành phố, sẽ chờ bọn họ ở cạnh ga tàu.
"Cô kéo ngăn kéo ra đi." Ngô thiếu gia ho khan mấy tiếng, bảo với cô.
Trong ngăn kéo có ngân phiếu và đồng đại dương, Tô Bội Như nhất định nói thế nào cũng không chịu nhận, Ngô thiếu gia cười: "Cả đời này của tôi, nếu như có thể cống hiến chút nào để tạo ra thế giới mới, chỉ sợ cũng chỉ có thế này thôi."
Tô Bội Như đến bên giá sách, thấy giữa Tứ thư Ngũ kinh còn kẹp rất nhiều sách, có loại bọn họ thường hay đọc, cũng có loại mà bọn họ tôn sùng, cô quay người lại nhìn thoáng qua Ngô thiếu gia.
Ánh mắt Ngô thiếu gia vẫn luôn dõi theo cô, thấy cô nhìn về phía này thì lại quay đầu đi, hắn nghe thấy Tô Bội Như nói: "Có lẽ, có lẽ đi Côn Minh sức khỏe của anh sẽ tốt hơn thì sao? Tôi nghe nói ở Hongkong, Thượng Hải đều có các bác sĩ Tây y giỏi."
"Tôi khám rồi, bác sĩ Tây y nói phải phẫu thuật." Ngô lão thái gia sao có thể cho phép người nước ngoài dùng dao trên người cháu trai quý báu của ông ta được, ông ta đuổi đại phu nước ngoài đi.
Tô Bội Như lấy hết ngân phiếu ra: "Từng này chẳng lẽ còn không đủ để chữa bệnh cho anh sao? Đợi anh khỏi bệnh rồi thì viết thư về cũng được, đích thân quay về cũng được."
"Ra khỏi thị trấn này, chẳng còn gì có thể làm vướng chân anh được nữa."
Đôi mắt đen đặc của Ngô thiếu gia dường như đột nhiên phát sáng, hắn nhìn Tô Bội Như không chớp mắt, nhìn lâu đến mức mặt cô đỏ lên, gượng gạo, "Sao thế? Tôi nói không đúng à?"
Ngô thiếu gia cười to mấy tiếng rồi lại hạ thấp giọng nói: "Không, cô nói rất đúng."
Dù có chết, hắn cũng không muốn chết ở chỗ này, dù chỉ còn lại một chút sinh mệnh, nếu có thể được