Editor: dzitconlonton
Tiết Duyên trở về sau khi đi sớm về khuya, A Lê đang bận nấu món cuối cùng, đậu hủ ma bà.
Dùng ớt đỏ nhỏ đặc sản của Lũng huyện, được treo trước cửa phơi nắng trong một ngày đông, ăn không có vị cay của vùng Tứ Xuyên, nhưng cũng có một hương vị khác.
A Lê nghe Phùng thị nói xong, múc mấy muỗng tương đậu vào xào, lại thêm chút rượu vàng ủ trong nhà, chỉ cần khẽ xoay cái sạn là cả phòng đã tràn ngập mùi cay của người thèm ăn.
Người xưa nói cơm mà có vị cay là ngon nhất, quả thật cũng không sai.
Nàng nghe thấy tiếng động trước cửa, vừa lấy tay lau miếng đậu hũ đã cắt, vừa nghiêng mặt kêu lên một tiếng, "Về rồi à?"
Tiết Duyên mang theo một thân khí lạnh đi vào cửa, đặt đồ vật trong tay ở góc tường, "Ừ" một tiếng.
A Lê nghe thấy trong giọng nói của chàng có gì đó không đúng, vội vàng xoay người nhìn chàng, nhíu mày hỏi, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?"
Tiết Duyên đứng cách nàng ba bước, nghe vậy, dừng một chút, mới nói, "Có chuyện gì sao."
Đây dường như là một câu trả lời cho câu hỏi hồi nãy của nàng, nhưng A Lê luôn cảm thấy Tiết Duyên có giọng điệu nghi vấn trong đó, giống như là đang hỏi nàng, "Hôm nay chàng gặp chuyện gì thế?" Thân thể nàng vẫn đang nghiêng một nửa, ánh mắt bình tĩnh đối diện Tiết Duyên, không di chuyển một lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, một mùi khét lẹt bốc lên từ dưới chóp mũi, A Lê phát giác, vội vàng xoay người lật đáy nồi vài cái, nhưng khi nàng lại đi tìm Tiết Duyên, lại phát hiện chàng đã vén rèm đi ra ngoài.
Đậu phụ đã được nấu chín, dầu đỏ tươi, mềm mà không vỡ, hình thức bên ngoài rất đẹp.
A Lê chậm rãi múc thức ăn ra đĩa, nhưng trong đầu nàng vẫn hiện lên đôi mắt vừa rồi của Tiết Duyên, màu đen u ám, có những cảm xúc bên trong mà nàng không thể hiểu được.
Vì chờ Tiết Duyên trở về, hôm nay giờ cơm chậm hơn hai khắc đồng hồ so với hôm trước, bên ngoài không còn ánh sáng ban ngày, Phùng thị liền thắp một ngọn đèn nhỏ, màu vàng đung đưa, cũng có thể thắp sáng phòng nhỏ.
A Lê và Phùng thị ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Tiết Duyên ngồi xếp bằng ở mép giường, tướng ăn của chàng sớm đã không còn tao nhã như quý công tử trước đây, chống một chân lên, đặt khuỷu tay lên đầu gối, tay kia cầm đũa, đầu hơi cúi xuống, trên trán đầy mồ hôi.
A Lê cầm thìa múc cho chàng một muỗng nước sốt trên mặt cơm, nhẹ giọng nói, "Chàng ăn chậm một chút, đừng làm ảnh hưởng dạ dày."
Tiết Duyên cắn đầu đũa, liếc nàng một cái, gật đầu, không nói gì.
Phùng thị ngồi đối diện chàng, có thể nhìn thấy hết sự nôn nóng của chàng, do dự hồi lâu, rồi hỏi, "Tứ nhi, con có chuyện gì à?"
Tiết Duyên cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, chàng nhảy xuống đất rót một chén trà lạnh, ngửa cổ uống cạn, nói, "Không có."
Trà nguội mang chút mùi đắng, xen lẫn vị cay trong miệng, khiến Tiết Duyên nhe răng, chàng lau vết nước trên khóe miệng, lại nói, "Nội, ngày mai cơm chiều không cần chờ con đâu, con về trễ một chút."
Trước đây, Tiết Duyên luôn như thế, đêm không về ngủ cũng không phải là chuyện hiếm thấy, Phùng thị đã quen rồi, cũng không hỏi nhiều.
Nhưng hôm nay bà luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, trong lòng lo sợ bất an, không khỏi nhiều lời hỏi, "Đi làm cái gì?"
Sắc mặt của Tiết Duyên như thường, thản nhiên nói, "Tiên sinh nói ngày mai giảng Chu lễ, có lẽ sẽ ở lại đó."
Lý do này rất sơ sài, nhưng Tiết Duyên đã ngồi xuống bên cạnh bàn, nghiền nát đậu hũ trong chén, đưa cơm vào miệng, hiển nhiên là không muốn nói nhiều.
A Lê và Phùng thị liếc nhau một cái, thấy bà chậm rãi lắc đầu, đầu ngón tay nàng không khỏi nắm chặt đũa, nhưng vẫn im lặng không hỏi nhiều nữa.
—
Sáng hôm sau trời mưa nhỏ, trời lạnh hơn hôm qua một chút, A Lê lấy một chiếc ô giấy từ trong tủ, khuyên mãi Tiết Duyên mới mang theo.
Nàng đứng ở cửa, nhìn Tiết Duyên cầm ô đi tới góc đường, nhưng vừa xoay người lại chàng lập tức thu ô xách trong tay, thở dài.
Chàng tựa hồ vẫn vậy, vẫn cứng đầu, có khi thậm chí có chút kiêu ngạo, tính tình thẳng thắn, cố chấp cứ làm theo ý mình.
Sau buổi trưa, những đám mây đen cuối cùng cũng tan, mặc dù ánh nắng mặt trời yếu đi một chút, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Mấy ngày trước, Phùng thị dẫn A Lê khai khẩn một mảnh đất ở sau nhà, trồng mấy cây hành lá, chỉ sau vài ngày, chúng đã cao hơn rất nhiều, sau khi đẩy cửa hàng rào sân sau ra, chưa đi được mấy bước đã có thể ngửi thấy một mùi cay của hành lá.
Không biết mũi A Hoàng có gì mà rất thích chỗ đó nhất, lắc lắc cái người mập mạp, không thèm nhìn một cái mà chui ngay vào đó, A Lê hoảng hốt tìm vài lần, về sau nhìn thấy cũng không trách, nàng cứ để nó tự chơi giỡn.
Buổi chiều làm xong công việc, nhàn rỗi không có việc gì làm, Phùng thị liền nhớ tới bánh táo.
Lúc trước, A Lê đã từng cùng mẫu thân học làm bánh này hai lần, chỉ là khi đó dùng mứt táo Nam Nghĩa Ô[1], làm ra bánh táo tơ vàng, vị ngọt mà hơi chua.
Hiện tại trong nhà chỉ có táo đỏ phơi khô, quy trình có hơi khác một chút nhưng thành phẩm thì tương tự, chỉ có táo đỏ làm táo có vị đậm hơn một chút, hương vị không tinh tế bằng mứt táo.
[1] Nghĩa Ô là một thành phố cấp phó địa khu thuộc địa cấp thị Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Năm 1988, thành phố Nghĩa Ô được lập trên cơ sở huyện Nghĩa Ô, một huyện được lập vào thời nhà Tần với tên là Ô Thương và được đổi tên thành huyện Nghĩa Ô dưới thời nhà Đường.
A Lê bận rộn vào bếp cắt hạt táo nhỏ, Phùng thị đi tìm một cái chén sứ lớn, đánh mấy quả trứng gà vào, cho đường nâu và đường trắng vào trộn đều.
Bước này tưởng chừng nhìn đơn giản nhưng thực hiện lại tốn rất nhiều sức lực, A Lê nhìn Phùng thị có vẻ mệt mỏi nên cười qua làm, muốn bà nghỉ ngơi một chút, rồi tự mình làm tiếp.
Đầu tiên đánh trứng lỏng cho đến khi bọt mịn, sau đó đổ nửa muỗng dầu vào trong, cho ít bột mì và bột gạo vào, tiếp tục khuấy đều, sau đó cho vào nồi hấp, chưa đến nửa canh giờ là có thể lấy ra khỏi nồi.
A Lê vốn lo lắng lâu rồi không làm sẽ ngượng tay, nhưng nhìn chiếc bánh táo nóng hổi trông rất ngon, giống như hồng ngọc, mềm mại hấp dẫn.
Phùng thị cắt một miếng, cười tủm tỉm đút cho A Lê một nửa, vào miệng liền tan ra, hương táo đậm đà vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.
Bà vừa thu dọn bát đũa bẩn vừa cười nói, "A Lê nhà chúng ta là cô nương thông minh, cái gì cũng biết làm hết."
A Lê mU/t đầu ngón tay, cong mắt không nói gì.
Loanh quanh cả