Editor: dzitconlonton
Beta lần
Chàng thật sự tránh sang một bên, dịch sang một bên, thấy A Lê đi qua, liền theo sát phía sau.
A Hoàng đạp chân một cách tàn nhẫn, nhảy xuống như mũi tên từ trong ngực Tiết Duyên, nó vẫn còn nhỏ, nhưng móng vuốt lại sắc bén, Tiết Duyên chỉ cảm thấy trên cổ tay lạnh lẽo, cúi đầu nhìn lại thì thấy ba vết máu.
Chàng bôi lung tung một phen, cũng không thèm để ý, chỉ lo bước theo A Lê vào sân sau.
Tiết Duyên đã sống nở mày nở mặt suốt mười mấy năm, cho tới tận bây giờ đều là người ta điên đảo đi theo phía sau chàng dỗ dành nâng đỡ, chưa từng có một lần nào giống như bây giờ, mặt dày đi theo người khác, huống chi người nọ còn là một cô nương thậm chí không thèm nói chuyện.
Trong lòng chàng cũng biết bộ dạng hiện tại của mình rất mất mặt, chàng vẫn luôn thích thể diện, nhưng hôm nay ở trước mặt A Lê, chàng cũng bất chấp nhiều đến như vậy.
Sân sau lớn hơn sân trước một chút, nhưng lại rất chật chội, được Phùng thị trồng từng ruộng rau, bên cạnh tường sân có một giàn mướp.
Ánh nắng ban mai ấm áp, những cây rau mầm dưới đất vừa mới nhú lên, mặt trên đầy sương trong suốt lóe sáng.
Giếng nước bên cạnh cây hành, A Lê cẩn thận bước tơi từ mép bên cạnh, xách làn váy cẩn thận giẫm lên hành lá, nhưng làm gì Tiết Duyên biết khéo léo như vậy, chàng cẩu thả quen rồi, đến ở đây cũng lâu rồi, nhưng chưa vào sân sau được mấy lần, hơi không để ý liền đạp nát bét hành lá non.
A Lê nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, Tiết Duyên đang dùng mũi chân nghiền nát bãi lá vụn kia, nhận thấy ánh mắt của A Lê, lúc này mới ngượng ngùng ở chân, chàng giơ tay sờ sờ mũi, làm như muốn giảm bớt xấu hổ, hỏi một câu, "Cái gì vậy?"
"Hành lá." A Lê tỏ vẻ bình tĩnh, "Chàng chưa từng ăn sao?"
Tiết Duyên dừng lại, biết mình lại làm sai.
Chàng cứng ngắc giật giật cổ, ngồi xổm người muốn đỡ hành lá đã nát lên, A Lê cảm thấy trán đau nhói, vội vàng mở miệng nói, "Chàng đừng đụng vào nó nữa."
Tiết Duyên liền dừng động tác, chàng mờ mịt ngẩng đầu, từ góc nhìn của A Lê, chàng trông ngây thơ vô tội giống một đứa trẻ.
Nàng mím môi, không nhìn chàng nữa, xoay người buộc cái thùng nước vào giếng, trong lòng suy nghĩ lung tung, sao lại giống một đứa trẻ chứ, làm gì có đứa trẻ nào như chàng chứ, quả thực muốn giết người mà.
Giếng này đã rất lâu đời, nghe nói là lúc Yên triều vừa khai quốc, có một tú tài sống ở đây làm một cái giếng, hình thức bánh xe đơn giản nhất, dây thừng thô ráp quấn quanh bánh xe gỗ, phải làm di chuyển cái cọc thì mới có thể mang nước lên được.
Lần này, Tiết Duyên học được thông minh hơn rất nhiều, đầu tiên chàng đứng một bên nhìn động tác của A Lê, sau khi cảm thấy mình học được, mới mở miệng nói, "Để ta làm đi."
Trên trán A Lê đã thấm mồ hôi, nàng dùng tay áo lau một cái, thấp giọng nói, "Chàng về phòng đi, nếu thật sự không có việc gì làm, thì đi giúp nội bổ củi."
Tiết Duyên nói, "Tí nữa ta bổ củi cũng được, múc nước cho ngươi trước đã."
Lời này căn bản không giống như được nói từ miệng Tiết Duyên, A Lê nghiêng đầu nhìn chàng, thấy chàng không giống thuận miệng nói nhảm nên mới do dự buông tay ra.
Tiết Duyên nhanh chóng cầm cây cột gỗ sắp rơi xuống, dùng lực kéo ngược lên trên, trên vai chàng có vết thương, động tác này khiến tim phổi của chàng đau đớn theo, chàng thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng lớp vẩy vừa mới kết đã bị tróc ra.
Nhưng Tiết Duyên luôn có thể chịu đựng được, cho dù trong lòng có khó chịu như thế nào, nhưng biểu hiện của chàng cũng không bao giờ biểu lộ ra.
A Lê đứng một bên, nhìn thấy xiêm y sau lưng chàng đang tung bay trong gió, từ trong cổ áo lộ ra xương quai xanh, đường nét hiển nhiên là một đường xinh đẹp.
Nàng nghiêng mắt nhìn về phía rau mầm phía sau, im lặng không nói gì.
Khi thùng nước được nâng lên được một nửa, Tiết Duyên do dự, mới dám mở miệng, "Đêm nay, ngươi trở về ngủ đi?"
A Lê không nói gì, Tiết Duyên liếc nàng một cái, che dấu ho nhẹ một tiếng, lại hỏi lần nữa, "Đêm nay..."
A Lê nhìn chàng, "Chàng có lạnh không?"
Đôi mắt của Tiết Duyên sáng lên, nhưng môi chàng mấp máy chưa kịp nói thì đã nghe nàng nói, "Đợi lát nữa vào phòng mặc thêm đi, nếu bị rét rồi bệnh ở thư viện, nội sẽ lo lắng."
"Ngươi..." Tiết Duyên cầm trong tay cây cột gỗ, một lúc lâu sau mới tỉnh lại từ trong tự mình làm đa tình của mình, "Hôm nay ta không đi thư viện."
A Lê cụp mắt xuống, "Tùy chàng."
Giọng của nàng vẫn nhẹ nhàng và mềm mại như vậy, ngay cả một chút ý tứ trách mắng cũng không có, nhưng thậm chí không chịu cho chàng một cái ánh mắt.
Tiết Duyên bỗng nhiên cảm thấy lòng tràn đầy buồn bực, nhưng chàng cũng biết mình làm sai trước, chỉ có thể nuốt cổ họng chua xót vào trong bụng, cũng không dám nói gì.
Trong lòng ngũ vị tạp trần trộn lẫn vào nhau, trướng đến mức cảm thấy l0ng nguc khó chịu, còn khó chịu hơn nhiều so với vết thương trên lưng.
Nước được bưng lên, A Lê vuốt sợi tóc sau tai, lưu lại một câu nhẹ nhàng, "Đợi lát nữa qua ăn cơm." Sau đó xách thùng nước rời đi.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng, Tiết Duyên chống nạnh, đứng trên bờ ruộng đi dạo một vòng tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy lúc này bản thân mình được viết ngang hai chữ to —— uất ức.
Nếu có thêm hai từ, thì đúng là, đáng đời.
Bữa ăn này thật vô vị.
Phùng thị vẫn trầm mặc, không nói lời